Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư, giống như bản thân đã mất đi khả năng ngôn ngữ, đôi mắt của nàng có chút đỏ lên, trái tim mà nàng nghĩ rằng không thể nào rung động được nữa đã bị đại tiểu thư làm đảo lộn.
Trên đường đi đến, Hiểu Hiểu đã trải qua rất quá nhiều, nàng ấy chỉ mới hai mươi tuổi, đã chống đỡ qua bao thăng trầm của người khác.
Trái tim nàng ấy lại hướng về mặt trời, những vết sẹo trên đó không bao giờ xóa được.
Nàng đã bị bỏ rơi từ lúc sinh ra, rồi vấp ngã trong suốt chặng đường trưởng thành, thăng trầm luôn đi theo nàng, cuối cùng khi nàng vượt qua mọi chông gai và được tái sinh một lần nữa, thì Tô Thu Vân lại rời bỏ nàng một cách đột ngột như vậy.
Hiểu Hiểu không thể chấp nhận nó.
Thời gian trôi qua, ai cũng nghĩ rằng một người mạnh mẽ như nàng, đã đến lúc phải ra mặt rồi.
Quả thực, nàng ấy cũng không còn phải rửa mặt trong nước mắt cả ngày nữa, nhưng vẫn kiên định tin tưởng vào con tim, bận chạy đôn chạy đáo, biến đau thương và tức giận trở thành sức mạnh, gánh trên vai những gì mà Tô Thu Vân gánh vác trước đó.
Nhưng không ai biết rằng, cứ trong giấc mơ lúc nửa đêm, nàng ấy lại nhớ mẹ, nhớ ngôi nhà tuổi thơ của mình.
Khi Thu Thu đang nói chuyện, vô tình hỏi một câu: "Chị, chị còn nhớ mẹ không?" Cô ấy nhìn nụ cười trên mặt Hiểu Hiểu, nhìn nàng ây tiếp đón mọi người bên ngoài ngày qua ngày, nhìn nàng ấy mệt mỏi và bận rộn cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-den-gan/390919/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.