Thái Bình áy náy nhắm mắt, nước mắt cuối cùng đã tí tách rơi xuống.
Uyển Nhi tới tuyên chỉ là ý tứ của a nương, vết thương trên mi tâm sẽ không phải bởi vì lần này.
Lại nghĩ đến lúc trước, nàng ở Trường An liên thủ với Lưu Nhân Quỹ cùng diễn kịch, cho dù Uyển Nhi giúp nàng nói chuyện, cũng không đến mức chọc giận a nương phải cắt một đường như vậy.
“Thần có biện pháp khác để điện hạ đạt được cái "danh chính ngôn thuận" này……” Những lời này bỗng nhiên hiện lên trong lòng, Thái Bình chỉ cảm thấy có một lưỡi dao cùn hung hăng dày xéo trái tim.
Tuy rằng Thái Bình không biết Uyển Nhi khi đó rốt cuộc đã nói gì với a nương, nhưng chọc cho a nương phải động thủ, cái “danh chính ngôn thuận” này là Uyển Nhi dùng mạng đổi lấy cho nàng.
Nàng ở Trường An kê cao gối ngủ say, Uyển Nhi ở Lạc Dương lại nơm nớp lo sợ.
Nàng luôn miệng nói phải cho nàng ấy một đời trường an, kết quả Uyển Nhi vẫn là người làm điều đó trước.
Cực kỳ vô dụng!
Áy náy chớp mắt lấn át Thái Bình, nàng không khỏi ôm chặt Uyển Nhi, vùi đầu vào cổ nàng ấy, nước mắt nháy mắt vỡ đê, không ngừng nức nở.
Uyển Nhi nghe được đau lòng, khẽ vuốt ve gáy Thái Bình, ôn nhu nói: “Đều qua rồi, không có việc gì mà.” Thanh âm nàng càng ôn nhu, càng làm Thái Bình cảm thấy tan nát.
“Dù sao điện hạ cũng phải đi một bước này.” Uyển Nhi cũng không hối hận khi mưu tính giúp Thái Bình, “Điện hạ trù tính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-dinh/2617949/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.