Mặt trời lặn về phía Tây, bóng cây nghiêng ngả.
Ánh hoàng hôn như một tấm màn che, bao phủ cả tòa chùa Bạch Mã.
Trên tháp chuông có tăng nhân gõ vang, tiếng chuông theo gió truyền vào trong Tàng Kinh Các, nhẹ nhàng quấy rầy sự yên tĩnh bên trong.
Uyển Nhi cùng Thái Bình chỉ mặc nội thường, Thái Bình từ phía sau ôm lấy Uyển Nhi, thỉnh thoảng khẽ cắn lên vành tai Uyển Nhi, như gió Xuân tháng Ba, từ từ phất qua, chỉ cảm thấy dịu dàng.
“Điện hạ lại như thế, thần không thể viết được.” Uyển Nhi dán ở trong lòng Thái Bình, bởi vì tê dại mà nhịn không được rụt lại một chút, dỗi nói, “Trở về làm sao trình bày với Thái Hậu?”
“Ta đi giải thích là được mà.” Thái Bình mỉm cười nhìn nàng, đáy mắt đong đầy thâm tình.
Uyển Nhi xấu hổ cười, vội vàng đè lại bàn tay không quy củ bên dưới nội thường, “Còn nữa?”
“A!” Thái Bình cố ý kêu một tiếng, “Đau!”
Uyển Nhi tưởng mình ấn phải vết thương trên cánh tay Thái Bình, đau lòng nói: “Ta nhìn xem.”
Thái Bình khẽ cười, phủ tay lên ngực nàng, “Gác ở nơi này liền không đau.”
“Điện hạ học mấy thứ này ở đâu vậy?” Uyển Nhi xấu hổ buồn bực, lấy bút lông gõ một cái lên thái dương Thái Bình, “Càn rỡ!”
Thái Bình ôm chặt thân thể nàng, cằm gác trên vai Uyển Nhi, nhìn kinh văn đang viết trên kỷ án, cười nói: “Nơi này kinh thư như biển, không dễ gì tìm được "Đại Vân Kinh", may còn có Uyển Nhi thông minh, vậy mà vẫn nhớ rõ những câu chữ này.”
Khoé miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-dinh/2617965/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.