Trong lúc ý l0ạn tình mê, Yến Thư tưởng như mơ thấy Dịch Phàm đang ôm hôn cô.
Hai mắt cô mơ màng không rõ, dây áo cũng đã tuột xuống bên vai.
Dịch Phàm dừng việc hôn cô lại, dùng khăn giấy ướt giúp cô lau sơ qua, lớp trang điểm trên mặt đã hơi lem ra, nhưng vì không đánh mắt đậm, chỉ dặm phấn tô son, cho nên vết lem ấy không hề ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô.
Yết hầu anh khẽ lăn lộn, sự kìm nén ba năm qua trong phút chốc như bùng nổ.
Mặc dù biết làm thế này là hèn hạ, là khốn kiếp, anh vẫn khó lòng ngăn được bản thân vươn tay ra chạm vào cơ thể cô.
Bàn tay mang theo vết chai sượt qua vai Yến Thư, cô he hé mắt ra, tỉnh táo lại được một chút.
Cô đưa tay sờ mặt người đàn ông trên thân mình, giọng nỉ non:
“Sao lại là anh chứ? Anh Phàm… Anh mau ra khỏi giấc mơ của em đi, em không muốn chờ anh nữa...”
“Sao không chờ nữa?” Dịch Phàm nắm lấy bàn tay của cô đặt lên mặt mình, khẽ hỏi: “Em muốn theo người khác sao?”
“Không… Em không biết…”
Nhìn cô gái nhỏ trong lòng nửa mê nửa tỉnh, Dịch Phàm cúi đầu áp sát vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn, từ môi, cằm, dọc xuống cổ và ngực, bàn tay không biết từ lúc nào đã kéo chiếc váy bó sát lên khỏi vòng eo mảnh khảnh.
Quần l0't màu đen lọt vào trong mắt Dịch Phàm, máu nóng lập tức dồn hết xuống hạ th@n của anh.
Mùi hương nước hoa hòa quyện cùng chút rượu vang ngọt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-do-kho-cuong/280586/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.