Dịch Phàm không chú ý đến những người khác, quay sang nhìn Yến Thư, nhàn nhạt hỏi:
“Tiểu thư không sao chứ?”
“Em không sao.”
Cô lắc nhẹ đầu, cảm thấy trong giọng nói của anh mang theo sự nghiêm khắc.
Cô cũng biết mình đi theo Patrick là sai, vì vậy ngoan ngoãn đứng một bên không dám mở miệng.
Patrick đã bị đánh đến đầu óc mơ hồ, một viên cảnh sát cặm cụi kiểm tra tình hình của hắn, giúp hắn gọi xe cứu thương.
Còn vị cảnh sát nhận điện thoại, sau khi nói chuyện với Nam Cung Lân một lúc, sắc mặt hòa hoãn đi nhiều, nhưng vẫn mang theo chút bực bội quay lại chỗ Dịch Phàm và trả điện thoại cho anh:
“Đi đi! Đi nhanh lên!”
Họ cũng chỉ làm công ăn lương, đôi lúc phải biết nhẫn nhịn cho qua chuyện, không thể xen vào việc của “những người này” được.
Đều là mấy tên điên liếm máu tươi trên lưỡi dao.
Dịch Phàm cầm điện thoại đút vào túi, sau đó ra hiệu cho Yến Thư vào xe.
Cô ngoảnh đầu nhìn Patrick một cái, trong lòng cực kỳ áy náy.
Mặc dù hắn ta có hơi điên khùng, nhưng cũng chỉ muốn đưa cô đi ngắm biển, thế mà ăn trọn hai đấm đến nỗi mặt mũi bầm tím, cú đó thật sự rất nặng.
Nếu hắn giữ lời hứa lái xe đưa cô về thì đâu đến nỗi nào…
Có thể là ánh mắt của Yến Thư quá mức thương cảm, Dịch Phàm cũng chú ý tới và nhắc nhở:
“Tiểu thư, cô đang bị cấm túc.
Hơn nữa cậu ta không đáng tin, sau này tuyệt đối không được đi cùng cậu ta.”
Khoảnh khắc ấy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-do-kho-cuong/994741/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.