Giang Ngu lại mơ thấy dãy hành lang thật dài kia.
Không có ánh sáng, không có thanh âm, một mình cô ấy đi lại ở bên trong bóng tối yên tĩnh, tựa như lạc đường, mờ mịt, bàng hoàng, bất lực....!Đi tới rồi lại đi tới, trước mắt xuất hiện bóng dáng của rất nhiều người, từ lúc sinh ra cho đến khi lớn lên quay chung quanh cô ấy, từ 0 tuổi cho đến 38 tuổi.
Những chuyện trọng đại trong cuộc đời, khắc sâu vào trong ký ức, tựa như cưỡi ngựa xem hoa lóe lên ở trước mắt.
Cô ấy cảm giác được bản thân đang bay lên, tựa như một mảnh lông chim uyển chuyển nhẹ nhàng.
Bay rồi lại bay.
Nơi nào cũng đều phỉ nhổ cô ấy, nơi nào cũng đều không cần cô ấy, lưu lạc bay đi, bay qua rất nhiều người cùng chuyện, thẳng đến khi kiệt sức rồi.
Cô ấy muốn dừng lại, muốn dừng lại tại một nơi nào đó.
Cuối dãy hành lang dài kia xuất hiện ánh sáng.
Ở phía trước quang mang sáng chói, khuôn mặt ôn nhu của nữ nhân mang theo nụ cười rạng rỡ, vươn tay về phía cô ấy, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào như ẩn như hiện, "Chị, em ở đây."
Cô ấy chậm rãi đáp xuống lòng bàn tay cô.
Quang mang dần dần biến mất....
Giang Ngu mở mắt ra.
Là màu trắng chói mắt, màu trắng lạnh băng, nơi nơi đều là trắng tinh, tựa như ánh sáng của cảnh trông mơ.
Cô ấy cảm nhận bản thân được ấm áp vây quanh, ý thức cũng chậm rãi thanh tỉnh.
Bên tai truyền đến tiếng nức nở nhẹ tế, cô ấy gian nan mà chuyển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-dong-tam/250992/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.