"Hôm nay là tôi hiểu lầm chị, thực xin lỗi.
Hy vọng về sau chúng ta có thể ít lui tới một chút."
"Tạm biệt."
Trình Tô Nhiên quyết tuyệt xoay người rời đi.
Cửa thang máy mở rồi lại đóng, ngoài cửa trống rỗng.
Những khối vụn của mô hình rơi rớt trên mặt đất, linh kiện cá biệt lăn ra thật xa, xích đu vỡ thành từng mảnh, trang trí phẩm bị bóc ra, hình nhân nho nhỏ tứ chi đứt gãy, đã hoàn toàn thay đổi.
Giang Ngu nhìn đầy đất hỗn độn, trong đầu ầm ầm vang lên.
[ bên trái là sự nghiệp của chị, là chị mà mọi người nhìn thấy, bên phải là sinh hoạt của chị, là chị mà em thấy.
]
[ chị, chị có thích không? ]
[ rất thích.
]
[ mấy năm nay không có em, nó là niệm tưởng duy nhất của tôi.
]
Tâm cũng theo những mảnh vụn đó rơi xuống đầy đất.
Giang Ngu chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay, nhặt từng khối từng khối trên mặt đất lên, cất vào trong hộp trong suốt.
Nhặt lại nhặt, tay của cô ấy càng ngày càng run, bả vai cũng phát run theo.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Nát.
Đều nát.
Cô ấy cắn răng trừu khí, bỗng nhiên cười rộ lên, "Còn tốt, còn tốt.....! Hôm nay ăn được rất nhiều món......!Về sau thật sự sẽ không ăn được nữa......" Nghẹn ngào khóc nức nở, một bên nhặt một bên lầm bầm lầu bầu.
Khối vụn trong tay đã nhặt đến không sai biệt lắm, xa một chút với không tới cô ấy liền quỳ xuống, bò qua nhặt lấy, những mảnh nhỏ vụn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-dong-tam/251022/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.