Ánh tà dương tựa như màu máu, nhiễm hồng cả không trung.
Trình Tô Nhiên ôm mô hình lao ra khỏi cửa lớn tiểu khu.
Xe đang đậu ở ven đường cách đó không xa, cô nghiêng ngả lảo đảo đi qua, tay lung tung ở trên tay nắm cửa sờ soạng một hồi, mở cửa xe ra, một chân còn chưa nâng lên đã gấp không chờ nổi muốn lên xe, bị vướng lại, trực tiếp té ngã trên ghế ngồi.
Khuỷu tay nặng nề đập vào tay lái, đau đến cô nhíu mày hít vào một ngụm khí lạnh.
"Đau....."
Mô hình vỡ ra kêu rột rột trong hộp, Trình Tô Nhiên bất chấp đau đớn, đóng cửa xe lại, cấp bách mà tháo hộp trong suốt xuống, xem xét mô hình.
Còn tốt, không có bị hư hại lần thứ hai.
Cô ngồi sụp xuống.
Đầu ngón tay thật cẩn thận mà mơn trớn tầng ngoài, xúc cảm bóng loáng hơi lạnh, thời gian phảng phất như chảy ngược trở về đêm khuya hôm đó, cô cầm lấy mô hình, một người ngồi ở trong căn phòng trống rỗng chờ đợi.
[ bởi vì nó là thứ em tặng tôi.
]
[ mấy năm nay không có em, nó là niệm tưởng duy nhất của tôi.
]
Bên tai quanh quẩn lặp lại lời Giang Ngu nói, giống như hàng trăm hàng ngàn ruồi bọ bay ở trong đầu, lại giống như bàn tay vô hình xé rách cô.
Nước mắt chứa đầy hốc mắt, rào rạt rơi xuống.
Giang Ngu....
Có ý gì chứ? Vì cái gì muốn giữ lại món quà cô đưa? Còn đem nó coi như niệm tưởng? Có phải là kết quả của việc cảm thấy cô nghe lời ngoan ngoãn thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-dong-tam/251032/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.