Nhận được câu trả lời như trong kỳ vọng, thần kinh căng chặt của Trình Tô Nhiên rốt cuộc cũng lơi lỏng, thở phào một hơi, hai má lúm đồng tiền nhỏ thật sâu hãm xuống.
Nhìn thấy Giang Ngu cười, cô cũng cười, đôi mắt đen sáng ngời nhiễm đầy ánh sáng liễm diễm.
Nhưng rất nhanh cô lại ý thức được bản thân thể hiện quá nhiều, không nên ở trước mặt chị ấy lộ ra quá nhiều cảm xúc, vì thế khắc chế lại tâm tư đang sinh sôi, tươi cười đạm xuống, nói: "Thích thì tốt."
Cô lẳng lặng đứng ở cạnh sô pha, vẫn luôn duy trì khoảng cách hai bước với Giang Ngu, tay nhỏ giấu ở bên cạnh nhéo lấy áo ngủ.
Giang Ngu nhìn cô một cái, nói: "Ngày mai tôi gọi Điền Lâm mang về nhà."
"Ừm, được." Trình Tô Nhiên mỉm cười gật đầu.
Bên trong tươi cười còn có chua xót.
Lễ vật có thể cùng chị ấy về nhà, mà cô thì không thể.
Nhưng lễ vật là cô làm, nghĩ như vậy, ít nhất lễ vật có thể nha.
Để cho lễ vật thay cô cùng chị ấy về nhà.
Đang xuất thần, Giang Ngu đã thu hồi tầm mắt lại, chuyên chú mà nhìn vào mô hình, ngón tay thon dài của cô ấy mơn trớn hình người nhỏ bằng đất sét, động tác rất nhẹ, biểu tình cũng là kinh hỉ, khóe miệng câu lấy độ cung nhợt nhạt.
"Chị....."
"Ừm?"
Trình Tô Nhiên nhìn nữ nhân trước mặt, muốn nói lại thôi.
Lễ vật đã tặng xong, cũng liền không còn chuyện của cô nữa, cô không nên tiếp tục lưu lại nơi này, nhưng có chút lời nói giấu ở nơi đáy lòng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-dong-tam/905146/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.