Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Tháng tám, thu cao, gió thét già
Cuộn mất ba lớp tranh nhà ta.
…
Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt,
Con nằm xấu nết đạp lót nát
Đầu giường, nhà dột chẳng chừa đâu
Dày hạt mưa, mưa, mưa chẳng dứt.
Sáng sớm Lý Dực thức dậy chợt nghe thấy Nhiếp Bất Phàm ở ngoài phòng cao giọng ngâm thơ. Đêm qua bị chút kinh hãi, hắn cả đêm ngủ không ngon, thế mà tinh thần người này ngược lại lại tốt như thế.
“Từ trải cơn loạn ít ngủ nghê
Đêm dài ướt át sao cho trót?
Ước gì nhà rộng muôn giàn gian
Che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan
Gió mưa chẳng núng, vững như thạch bàn!”
Ân?Không thể tưởng tượng người này cón có tài văn chương, bài thơ rất hàm xúc thi vị.
“Than ôi!”
Nhiếp Bất Phàm đứng ngay trước cửa phòng mình, cảm khái mà thì thầm,
“Bao giờ nhà ấy dựng trước mặt,
Riêng ta lều nát cũng yên lòng!” (*)
(*Đoạn thơ em Phàm đọc là bài “Mao ốc vị thu phong sở phá ca” – [Bài ca nhà tranh bị gió thu phá] của Đỗ Phủ, SGK văn 7, t. 1)
Con mắt Lý Dực nheo nheo lại, chỉ thấy mái của căn phòng mà Nhiếp Bất Phàm vẫn ở bị cuộn tung lên phân nửa, khó trách tối hôm qua hắn lại chạy tới ngủ cùng mình.
“Ai, <<Bài ca nhà tranh bị gió thu phá>> của Đỗ Phủ huynh thật sự là tả rất thực, muốn không phục cũng không được. ” Nhiếp Bất Phàm sờ sờ cái mũi, gọi to, “Kê phó, Kê phó. ”
“Đến đây, chuyện gì?” Thổ Băng vui vẻ chạy tới.
“Đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-hoa-nhiep-bat-pham/436938/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.