Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Trong căn phòng rộng lớntruyền đến những tiếng rên rỉ vụn vặt, dưới sàn nhà cẩm thạch tùy tiện rải ráctừng mảnh y phục rơi rụng, màn lụa màu tím nhạt nhẹ nhàng lay động. Trên giường, hai thân thể dây dưa vấn vít với nhau không ngừng luận động.
Một bàn tay nắm chặt ga giường, tiếp nhận thế công mạnh mẽ của nam nhân trên thân. Không biết sau bao lâu, theonhịp va chạm kịch liệt cuối cùng, nam nhân rốt cuộc thở hổn hển mà rút ra, chậmrãi nằm xuống một bên, tứ chi giang rộng, không hề kiêng dè mà phô bày thân thể tráng kiện của mình.
Vệ Địch nhìn về phía NhiếpBất Phàm đang nằm úp sấp ở bên cạnh, vươn tay vuốt mớ tóc đen rối tung trên gốivà trên mặt đối phương.
“Ngươi không có gì để nói vớita sao. ”
Vệ Địch hỏi.
Nhiếp Bất Phàm quay đầu, hỏingược lại, “Nói cái gì. ”
“Đừng giả ngốc. ”
Vệ Địchbúng một cái vào trán hắn, tiếp tục nói, “Nam nhân tên gọi Thái Bạch kia là ai?Các ngươi vì sao quen biết nhau. ”
“Không phải đã nói vớingươi rồi sao?Hắn là đệ đệ thất lạc nhiều năm của ta. ”
Vệ Địch khẽ nắm quai hàm hắn, nhướn mày nói, “Đệ đệ?Được, tạm thời cứ coi hắn là đệ đệ của ngươi. Như vậy, hắnlàm sao mang ngươi trốn khỏi phủ. ”
Nhiếp Bất Phàm chớp mắt vàicái, không nói gì.
Vệ Địch lại suy đoán, “Nhìncác ngươi một thân ướt sũng, rõ ràng là trước đó đã ở dưới nước. Ao hồ thủy đầmtrong phủ quả thực có thể dẫn ra ngoài phủ, nhưng khoảng cách lại rất dài, cho dùlà ta cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-hoa-nhiep-bat-pham/437135/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.