Một năm sau khi đại lục được trùng tu, nền kinh tế và cuộc sống sinh hoạt của thành phố Thuỵ Thường lại đi vào quỹ đạo.
Đại học Thụy Thường cũng mở cửa trở lại. Sau một năm bị bỏ hoang, cây thường xuân* trong trường đã lấn cả vào trong phòng học rồi. Sau đợt tai ương này, ba mươi nghìn sinh viên chỉ còn lại một phần sáu. Trong trường thiếu cả thầy lẫn trò, không tiện chia theo khoá nên gom hết sinh viên lại cho học chung.
Lạc Vũ cũng không ngờ bản thân còn có cơ hội được ngồi nghe giảng cùng Doãn Trừng. Hai người cùng nhau thuê một căn nhà rộng 90 mét vuông ở bên ngoài trường, mỗi ngày tan học là có thể trở về sống trong thế giới hai người.
Tai ương đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng mỗi người. Doãn Trừng cùng những học sinh được chữa khỏi đã cùng nhau thành lập một phòng tư vấn tâm lý, chuyên giúp giảm bớt gánh nặng tâm lý cho những người từng bị nhiễm bệnh.
Anh đã khỏi hẳn, nhưng tới mùa đông chân tay vẫn lạnh băng, thính giác nhanh nhạy, chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ để đánh thức anh.
Vì vậy vào những đêm đông, Lạc Vũ sẽ tắm nước nóng cho sạch sẽ rồi chui vào lòng anh.
Khác với những người bệnh bị ám ảnh bởi những hồi ức đáng sợ, Doãn Trừng luôn là dáng vẻ thờ ơ vô tâm vô phế, không hề bị xao động bởi bất cứ ai. Chỉ có Lạc Vũ mới biết, đến đêm anh vẫn luôn tỉnh dậy bởi ác mộng
Vào đêm giao thừa, Doãn Trừng co mình trong chăn ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-hon-moi/1947189/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.