Bệnh viện Thuỵ Thường im lặng bấy lâu giờ đang trình diễn một màn đấu súng mãnh liệt.
Người bên toà nhà đối diện đã bị Doãn Trừng chọc giận, đạn lao tới như mưa, cửa kính trên hành lang bị bắn vỡ đầy đất. Trương Anh dẫn theo Đoạn Vô Tắc và Lâm Nhị chạy tới, cả đội che đầu trốn phía dưới cửa sổ.
“Tình huống thế nào?” Giữa lúc hỗn loạn, Trương Anh rống lớn hỏi.
“Trong toà nhà đối diện có người!” Lạc Vũ đáp, “Nhìn qua thì đã ở đây lâu ngày, có lẽ có quy mô tổ chức nhất định.”
Trương Anh chửi một câu, tay phải vung lên không trung.
“Giang Phàm ở lại báo cáo cho bộ chỉ huy, tiếp tục đánh nghi binh. Những người còn lại lập tức xuống dưới sang bên kia xem xét!”
Hai toà nhà chỉ cách nhau một vườn hoa nhỏ, ngày thường là nơi để bệnh nhân đi tản bộ, ban đêm không có đèn, không thể nhìn thấy gì hết.
Lạc Vũ đi theo sau Đoạn Vô Tắc, nhìn về phía tầng vừa nổ súng với họ. Người trên kia còn cho rằng họ vẫn ở trên tầng, không ngừng nổ súng với tầng ba mà Giang Phàm đang ở.
Doãn Trừng đi sau lưng cậu, anh quan sát một lát rồi chợt kéo lấy Lạc Vụ. “Chờ chút.”
Ba người còn lại cũng dừng lại, Trương Anh quay đầu hỏi: “Sao thế?”
Anh chỉ về nơi cách đó không xa. Trong bóng tối có một khu nhà xưởng bỏ hoang. Cổng sắt đóng chặt, đằng sau là toà nhà chiếm khá nhiều diện tích.
Khu nhà xưởng thấp tầng này còn có tuổi hơn cả bệnh viện, nó đã bị bỏ hoang rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-hon-moi/1947191/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.