Dưới tác dụng của những dụng cụ nghiên cứu mà tổ chức quốc tế mang đến, tốc độ hồi phục của Doãn Trừng càng lúc càng nhanh. Tế bào P trong cơ thể anh nhanh chóng tái tạo, chống lại virus tang thi cứng đầu.
Lạc Lâm đang bận rộn luôn tay luôn chân với một đống máy móc mới chuyển tới trong phòng thí nghiệm trên tàu sân bay.
Cách đó không xa truyền tới một trận xôn xao, mấy nghiên cứu viên bị đẩy ra, đồ đạc rơi đầy đất.
“Làm sao vậy?”
Lạc Lâm khó chịu quay đầu lại thì nhìn thấy Lạc Vũ vọt ra từ trong đám người.
Cậu thở phì phò đứng lại, quét mắt nhìn vô số ống nghiệm chứa chất lỏng màu lam trên giá.
Dưới ánh đèn lạnh, những ống nghiệm đó lóe ánh sáng nhạt như vật bị nguyền rủa. Thoạt nhìn thì chúng giống nhau như đúc, nhìn kỹ mới thấy màu sắc từng cái lại khác nhau.
Lạc Lâm tiến lên sờ ra sau cổ Lạc Vũ để cậu bình tĩnh lại.
“Sao thế con? Không cần vội như thế, bĩnh tĩnh chút.”
Lạc Vũ không bình tĩnh nổi, “Đã ba ngày rồi học trưởng vẫn chưa tình lại, đúng không ạ?”
Tay Lạc Lâm đặt trên cổ cậu khựng lại sau đó thu về, vén tóc ra sau tai.
“Cũng không phải chuyện gì lớn. Thuốc lần này tiêm cho cậu ấy có nồng độ cao, hiệu quả càng tốt hơn.”
“Nhỡ anh ấy không bao giờ tỉnh lại thì sao ạ?” Lạc Vũ hỏi bà.
“Sẽ không đâu.” Lạc Lâm vỗ vai cậu, “Tuy rằng quốc tế coi cậu ấy là vật thí nghiệm, nhưng mẹ là mẹ con, mẹ đảm bảo sẽ bảo đàm an
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-hon-moi/1947200/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.