Sau lưng Thẩm Niệm Lâm có nhiều vết sẹo, nhìn nó không giống mấy vết thương cũ từ xa xưa, là kiểu mới để lại dấu vết của mấy năm nay. Cố Âm từng hỏi anh về mấy vết sẹo này, Thẩm Niệm Lâm chỉ dùng mấy câu úp mở không rõ cho qua.
Thấy anh không muốn nhiều lời, Cố Âm không cố gặng hỏi, dù sao chắc chắn nó không phải chuyện vui vẻ gì. Nhưng cô không nghĩ đến có ngày cô sẽ dùng mấy vết sẹo này để kiểm tra —- hóa ra trước giờ Vương Tư Kỳ hoàn toàn không biết mấy vết thương trên lưng Thẩm Niệm Lâm, điều đó chứng minh cô ta chưa từng ngủ với anh.
Việc này nằm ngoài dự đoán của Cố Âm, cô rất ngạc nhiên. Giống như Vương Tư Kỳ đã nói, Thẩm Niệm Lâm là người đàn ông bình thường, mấy chuyện xấu của anh và cô ta lùm xùm suốt một năm, thế nhưng hai người hoàn toàn trong sạch, không quan hệ với nhau.
Nếu không phải cô biết Thẩm Niệm Lâm ở trên giường mạnh mẽ bao nhiêu, có khi cũng phải nghi ngờ anh không được.
Thẩm Niệm Lâm nghe thấy tiếng đẩy cửa nên quay đầu nhìn, ngạc nhiên khi thấy Cố Âm đứng đó.
Tầng mà họ sống có cấu trúc phòng ngủ chính đôi, hai phòng ngủ chính được thiết kế phản chiếu, ở giữa hai phòng được kết nối bằng một phòng quần áo dạng âm tường dùng chung.
Bên hông phòng ngủ cạnh phòng ngủ nữ có một cửa trượt, khi cửa mở ra, hai phòng ngủ chính được thông với nhau, khi cửa khóa lại, mỗi phòng ngủ chính là một không gian riêng.
Khi mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-kich-ban-mau-cho-toi-nhin-thay-binh-luan-troi/2908930/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.