Tiêu Dặc không có hỏi tiếp, hắn đi vào trong nhà, hoàn toàn đem Phương Thảo kia ném ra phía sau.
Tiểu thái giám thấy không có kết quả, nhất thời lúng ta lúng túng, liền cũng chỉ hảo bước theo sau.
Phương Thảo nguyên bản đã run bần bật, nàng yên lặng nhìn Tiêu Dặc vào nhà, đến khi xác định đây chỉ là tiếng sấm lớn sau mưa nhỏ, Phương Thảo chợt thở phào nhẹ nhõm, ngã ngồi trên mặt đất.
Hù chết!
Phương Thảo khóe miệng nhếch lên, lộ ra chút ý cười.
Nàng nói, cái ngốc nhi kia làm sao có thể được quý nhân sủng ái đây? Bất quá hỏi ngốc nhi kia đem hoa đổi, không chịu liền không chịu thôi, đương nhiên là không đáng để người tôn quý như Hoàng Thượng đến xử lý.
Lưu ma ma liếc xéo nàng một cái, nói: “Hai vị cô nương trở về phòng nghỉ ngơi thôi, sau này nếu khôngcó truyền triệu, không nên tùy tiện xuất môn.”
Phương Thảo biết, người càng tôn quý, càng chú trọng những cái quy củ này nọ. Huống chi là ở đại bàn thiên tử? Chính là càng coi trọng quy củ. Vì thế Phương Thảo cười cười, đặc biệt vô cùng phối hợp, nói: “Ma ma nói phải.”
nói nàng liền kéo tay Nhụy Nhi, Nhụy Nhi lại bất động thanh sắc mà tránh thoát, lùi về sau nửa bước, di chuyển ra phía sau Phương Thảo, lúc này mới cùng nhau trở về phòng.
Đuổi đi hai cái nha đầu, Lưu ma ma mới xoay người bước vào phòng.
Nàng chà xát ngón tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dặc, mở miệng nói: “Lão nô……”
Còn không đợi nàng nói hết lời, Tiêu Dặc liền trước mở miệng: “đi nhìn nàng một cái, có lẽ bị niết rất mạnh, nàng cũng không biết oán giận hô đau.” Tiêu Dặc nhớ tới lần đó đầu gối đụng đến xanh tím sung huyết, nàng lại khom lưng tự mình xoa xoa, ngoan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ly-tieu-hoang-hau/1506232/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.