Tiêu Dặc cuối cùng vẫn không thể nếm được mùi vị ngọt ngào hay không ngọt của Dương Yêu Nhi.
Hắn đỡ mép giường, cởi xiêm y ra.
Trên xiêm y dính bột phấn màu trắng. Triệu công công không biết đó là cái gì, nhưng hắn lại lo sợ xui xẻo, liền lấy đuốc đến, đốt ngay.
Ánh lửa sáng lên, chiếu vào khuôn mặt Tiêu Dặc khiến hắn có thêm vài phần khí sắc.
Quân y cẩn thận vén rèm xe lên, bước vào trong: "Hoàng thượng, xin cho thần được bắt mạch..."
"Ừm."
Tiểu thái giám lập tức chuyển ghế đến.
Tiêu Dặc ngồi xuống.
Quân y theo sát phía sau tiến lên, quỳ trước mặt Tiêu Dặc để bắt mạch cho hắn.
Dương Yêu Nhi đứng ở một bên, mắt thấy mình sắp bị đám người đang bưng bát lớn đẩy ra ngoài, Tiêu Dặc đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng nàng: "Chạy xa như vậy làm gì? Lại đây ngồi xuống."
Mọi người xấu hổ, vội nhường đường, cúi đầu ào ào nói: "Thuộc hạ đáng chết, đã mạo phạm Nương nương."
Dương Yêu Nhi không nhúc nhích, nàng nhìn chằm chằm vào vị trí trống bên cạnh Tiêu Dặc: "Không có chỗ ngồi."
Tiêu Dặc liền dùng ngón tay chỉ, hắn chỉ vào cái bàn nhỏ bên cạnh: "Ngồi chỗ này là được."
Dương Yêu Nhi lúc này mới nhấc bước đi qua, ngồi xuống trên bàn, cứ thế ngược lại cũng là cùng hắn ghé sát vào nhau.
Chỉ là cái bàn hơi cao một chút, nàng cứ vậy mà ngồi xuống, liền cao hơn Tiêu Dặc cả một cái đầu.
Trên đời này ai dám ngồi cao hơn Hoàng đế?
Mọi người ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại yên lặng cúi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-ly-tieu-hoang-hau/2936766/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.