Lúc này Trịnh Cẩm đột nhiên đứng dậy, một tay ôm lấy cậu bé, vén vén tóc của mình, phong tình vạn chủng cười cười với cô, "Một tên Anh quốc khốn kiếp."
Nghiêm Thấm Huyên còn chưa lên tiếng, đột nhiên bị một nguồn sức mạnh kéo vào trong ngực, ngẩng đầu lên chính là Trần Uyên Sam ẩn mình từ nãy giờ.
Trần Uyên Sam ôm chặt lấy cô đang giãy dụa trong ngực mình, sờ sờ đầu thằng bé, "Khổ cực cho Tiểu Hách rồi, từ Anh quốc đặc biệt tới đây giúp chú."
Tiểu Hách chớp chớp đôi mắt to dễ thương, lộ ra một vẻ vô cùng thân sĩ cười, nói một câu tiếng Trung lưu loát, "Không có gì, cháu làm vậy cũng vì nghĩ cho mẹ."
Nghiêm Thấm Huyên nhìn anh nói chuyện với người bạn nhỏ Tiểu Hách, trên mặt dần dần dính vào Nhất Điểm Hồng ngất, đột nhiên Trần Uyên Sam ôm cô đi tới trước mặt Vi Diệp, thản dienddanlqd nhiên nói, "Làm phiền cậu giúp tôi nói với bác trai bác gái một tiếng, tôi phải về trước xử lý cái người không biết chừng mực này."
Trịnh Cẩm nghe thế thì bật cười, cái người không biết chừng mực đó đang hận không thể vùi mặt xuống đất.
Dừng lại một chút, Trần Uyên Sam xoay người lại, bình tĩnh nói thêm một câu, "Đúng rồi, lần trước tôi tới công ty của Ân Kỷ Hồng có thấy một xấp hình phong thái trong xe của cậu, góc độ chụp quả thực rất tốt, có thể đưa lên làm trang bìa."
Mấy câu nói mập mờ của Trần Uyên Sam khiến cho Vi đại thiếu tư thái độ vui vẻ hả hê trong nháy mắt mặt đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-men-khong-so-muon/2649589/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.