Trần Kỳ Chiêu: "..."
Ở chung với Thẩm Vu Hoài lâu như vậy, cậu chưa từng gặp phải tình huống xấu hổ và bị động như thế này.
Ngọn đèn đường vụt qua phía xa để lại ánh sáng thoáng qua kính xe của Thẩm Vu Hoài, lời nói của người đàn ông trực tiếp lại bình tĩnh, giống như đang hỏi một chuyện rất bình thường, sau khi ánh mắt lướt qua, đáy mắt mang theo ý cười không dễ nhận ra.
Ánh mắt Thẩm Vu Hoài dừng lại trên khuôn mặt Trần Kỳ Chiêu, anh nhìn lướt qua cậu ở khoảng cách gần, từ môi đến sống mũi, cuối cùng là mắt của người kia.
Anh dừng lại ở đôi mắt đẹp kia: "Kỳ Chiêu?"
Đầu Trần Kỳ Chiêu dựa sát vào ghế xe, khoảng cách với Thẩm Vu Hoài rất gần, mùi rượu tỏa ra từ hơi thở của cậu dường như lan tràn giữa hai người. Cậu hơi nghiêng đầu, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thẩm Vu Hoài, mà lại chớp chớp mắt, giả bộ say rượu nói: "... Chặn cái gì?"
Thẩm Vu Hoài khẽ cười, ngồi trở lại ghế lái.
Cửa sổ bên cạnh hạ xuống một nửa để xua tan bớt mùi rượu trên xe.
"Không có gì, gần đây rất ít khi nói chuyện với em, có thể là anh hiểu lầm." Thẩm Vu Hoài khởi động xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước: "Nhan Khải Lân nói hiện tại em về nhà không tiện, em muốn đến khách sạn gần đó hay đến căn hộ của anh ở một đêm?"
Gần đây, đúng là vì chuyện của Phi Hoành nên rất ít liên lạc với Thẩm Vu Hoài,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-gia-ngoan-cua-ke-dien/2510370/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.