Cơn mưa mùa đông có chút lạnh lẽo, khi hắt ra ngoài mang theo cái lạnh lẽo khó tả.
Dưới mái hiên nhà cổ kính, chàng trai đứng dưới mái hiên ngẩn người, nửa khuôn mặt bị khăn quàng cổ che khuất, buồn chán nhìn con suối nhỏ bên ngoài con đường đá, những giọt mưa tí tách bắn tung tóe tạo thành những xoáy nước nhỏ.
Đi du lịch bỗng nhiên gặp mưa, còn bị lạc người đi cùng, chuyện này xảy ra với Trần Kỳ Chiêu đầy bất ngờ, thậm chí Trần Kỳ Chiêu còn chưa biết chuyện gì xảy ra, khi tỉnh táo lại đã đi vào con hẻm nhỏ của thành cổ, càng đi càng sâu, cuối cùng thì trời đổ mưa.
Sau khi ở bên Thẩm Vu Hoài, cậu đã hình thành thói quen đi du lịch.
Mặc dù cậu cảm thấy ra ngoài du lịch không bằng ở nhà xem phim với Thẩm Vu Hoài, nhưng giáo sư Thẩm vẫn kiên trì đưa cậu ra ngoài, đi từ Bắc vào Nam, dần dần thành thói quen luôn.
Trần Kỳ Chiêu trước đây chưa bao giờ đi du lịch, cuộc sống của cậu trước khi bắt đầu kiếp này tràn ngập công việc bận rộn, những buổi tiệc rượu xã giao bất tận, những cuộc họp lớn nhỏ không dứt mỗi tuần và những chuyến công tác đi khắp nơi. Cậu đã đến nhiều nơi nhưng cảnh đẹp đã ngắm thì đếm trên đầu ngón tay, phần lớn là ngắm nhìn qua cửa sổ kính của những tòa nhà cao tầng, thành phố rộng lớn, con người càng nhỏ bé... Trước khi được Thẩm Vu Hoài dẫn đi du lịch, ý nghĩa của du lịch đối với cậu dường như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-gia-ngoan-cua-ke-dien/2510468/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.