Trần Kỳ Chiêu thu lại sự chú ý, tầm mắt dừng lại trên ngón tay Thẩm Vu Hoài trong chốc lát rồi đáp: "Không có."
Người kia đã buông tay ra, vẻ mặt của Thẩm Vu Hoài vẫn như thường, giống như chỉ hỏi vu vơ.
Trần Kỳ Chiêu hơi híp mắt lại, trên đùi còn vương vấn lại cảm giác lúc nãy, cách một tấm vải dường như cậu có thể cảm nhận được hơi ấm bên cạnh Thẩm Vu Hoài.
Cậu chưa kịp nói, Thẩm Vu Hoài đã giải thích cho cậu nghe về mục đích nhà họ Cố đến nhà họ Trần, chuyển hướng chú ý của cậu.
"Nhà họ Cố đã có ý nhờ mẹ anh giúp đỡ, muốn thông qua những mối quan hệ của bà để liên lạc với dì Trương." Thẩm Vu Hoài hơi ghé người vào Trần Kỳ Chiêu, nhỏ giọng giải thích với cậu: "Liên quan đến sợi dây chuyền ngọc bích mà em mua cho dì Trương."
Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu ngay lập tức dừng lại trên hộp trang sức mà Trần Kiến Hồng cầm ở đằng xa, ông vờ như không biết sự thật, tò mò hỏi: "Bọn họ muốn sợi dây chuyền này làm gì?"
"Hình như liên quan đến việc thừa kế của nhà họ Cố, bên họ không tiết lộ cụ thể nhưng chắc là rất quan trọng nên chú Cố mới tự mình đến đây." Thẩm Vu Hoài nói: "Có điều bây giờ dì Trương vẫn đang do dự nên chưa đồng ý."
Dây chuyền...
Trần Kỳ Chiêu nhớ lại chuyện sợi dây chuyền, lúc đầu Trần Kỳ Chiêu mua đứt sợi dây là để cắt đứt mối liên hệ giữa Lâm Sĩ Trung và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-gia-ngoan-cua-ke-dien/2510598/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.