Trần Thời Minh đột nhiên cảm giác được điều gì đó. Anh đang định mở miệng thì Trần Kỳ Chiêu đã vượt qua anh, đi thẳng về nhà. Anh dừng bước, nhìn bóng dáng càng chạy càng xa kia. Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, hai anh em cãi nhau, lời nói quá đáng hơn nữa cũng đã từng nói nhưng Trần Thời Minh có loại cảm giác không thể nói thành lời.
Trợ lý Từ xuống xe, đi qua: "Ông chủ, tôi vừa đi đến nhà để xe nhìn một chút, không có vấn đề khác."
"Tôi biết rồi." Trần Thời Minh quét mắt nhìn nhà để xe, đ è xuống cảm giác buồn bực trong lòng: "Tan làm sớm một chút đi."
Trợ lý Từ ngạc nhiên một chút, thì nhìn thấy Trần Thời Minh đã đi về.
Bên trong nhà họ Trần, đèn đuốc ấm áp, đầy đủ. Ánh đèn sáng sủa khác biệt hẳn với bên ngoài, khiến cho người ta có cảm giác buông lỏng.
Tối nay Trần Kiến Hồng tăng ca, không về sớm. Hai người nhà họ Trần đang ăn cơm, không bàn chuyện công việc, chỉ có Trương Nhã Chi thỉnh thoảng nói chuyện với Trần Kỳ Chiêu.
Biểu hiện của Trần Kỳ Chiêu không hề khác biệt so với thường ngày, nhưng trong đầu của Trần Thời Minh chỉ còn lại câu nói lúc ấy của Trần Kỳ Chiêu.
Trương Nhã Chi thấy con quay về ăn cơm thì lập tức vui vẻ, buổi tối làm đồ ăn cũng làm nhiều một chút. Bà lôi kéo Trần Kỳ Chiêu nói hơn nửa ngày: "Mẹ làm nhiều đồ ăn như vậy, sao con mới chỉ ăn một chút thế kia?"
"Giữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-gia-ngoan-cua-ke-dien/2510617/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.