Không biết là con mèo hoang mà tiểu nha hoàn nào lén nhặt về, Khương Thư Yểu ném cho nó một miếng thịt hầm có xen kẽ mỡ nạc, nó lập tức chạy lại ăn sạch sẽ trong chớp mắt.
Không có Tạ Tuân ở bên cạnh xem nàng nấu nướng, nhưng lại có thêm một con mèo con ngoan ngoãn ngồi yên kêu meo meo nũng nịu, mỗi lần quay đầu lại Khương Thư Yểu đều vừa hay thấy được cái miệng cong cong trời sinh của con mèo nhỏ.
Ừm... Có vài phần giống nhau, chi bằng bảo Tạ Tuân nuôi nó luôn.
Nàng vừa nghĩ, vừa chuẩn bị làm bánh bao trắng.
Bánh bao trắng là bột men và bột mì thường nhào nặn thành, sau khi nhào bột mịn, làm thành từng viên, cán mỏng thành hình tròn. Đun nóng chảo đáy phẳng, không cần cho dầu, trực tiếp đặt bánh vào, đậy nắp nướng, đợi đến khi hai mặt bánh chuyển sang màu vàng kim là được.
Chờ bánh nướng xong, thịt ướp cũng đã hầm đủ.
Con mèo con đang ngủ gật tỉnh dậy: "meo~" kêu một tiếng, vừa dứt tiếng kêu, một giọng nói trong trẻo khác vang lên: "Nàng đang làm gì vậy?"
Tạ Tuân vừa mới hạ triều, chưa kịp thay thường phục, vừa ngửi mùi thơm vừa bước vào nói: "Ngày mai có triều hội, giờ ta phải đi bàn việc với đại ca nhị ca, không ăn tối ở đây."
Khương Thư Yểu mở nắp nồi nhìn thịt ướp một cái, sau khi hầm nhừ, thịt ướp đỏ au, trên mặt phủ một lớp ánh sáng đỏ tươi, hỏi: "Chàng chắc chứ?"
Tạ Tuân: "... Nếu có thể để dành cơm, thì để lại cho ta một phần, ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-sinh-ton-cua-ke-me-an-o-co-dai/1012417/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.