91
Tạ Tuân hoàn hồn, nghe nàng hỏi vậy vô cùng ngượng ngùng, giải thích: "Ta chỉ tình cờ đi ngang qua."
"Tình cờ đi ngang qua?" Khương Thư Yểu nhướng giọng cuối câu.
Tạ Tuân gật đầu: "Ta thấy trong phủ ngột ngạt nên ra ngoài đi dạo, đi vòng qua phía đông phố, rồi đến đây, bị người gác cổng nhận ra gọi lại, có lẽ hiểu lầm ta tìm nàng có việc, ta chưa kịp lên tiếng, họ đã chạy vào tìm nàng rồi."
Khương Thư Yểu không hiểu địa hình kinh thành, nghe hắn nói vậy, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Tạ Tuân tưởng nàng không tin, vội vàng lấy ra gói giấy dầu vừa giấu làm bằng chứng: "Khi đến bên đó ta còn tiện tay mua hai gói đồ ăn vặt."
Sự chú ý của Khương Thư Yểu bị thu hút, tò mò nhìn gói giấy dầu trong tay hắn: "Đây là gì vậy?"
Tạ Tuân mở gói giấy dầu ra, một cái lộ ra lớp ngoài trắng nhân đen của bánh nếp, một cái lộ ra viền hơi vàng của bánh bột trắng.
"Cái này là bánh sa, cái này là bánh bột." Chàng giới thiệu.
"Trông có vẻ mới lạ." Khương Thư Yểu vừa quan sát, vừa thầm đoán cách làm bánh.
"Nàng" trước kia rảnh hay không đều đi lại trên phố, chưa từng ăn những loại bánh này mới là chuyện lạ.
Nhưng Tạ Tuân nghe nàng nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, đưa gói giấy dầu đến trước mặt nàng: "Nàng muốn nếm thử không?"
Hai người một người không định mời phu quân vào phủ nói chuyện, người kia không nghĩ để thê tử đứng ăn bánh trước phủ là không phù hợp, cứ thế một người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-sinh-ton-cua-ke-me-an-o-co-dai/1012446/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.