Ánh mắt hắn rơi xuống người gã nam nhân đã cởi áo choàng, rồi lại quay về cánh tay của nàng đã bị giật đứt tay áo.
Gã nam nhân vẫn đang vùng vẫy, vừa mới quỳ lên bò dậy, Tạ Tuân không chớp mắt, một kiếm c.h.é.m đứt đầu hắn ta.
Dường như có tiếng m.á.u b.ắ.n tung tóe, Khương Thư Yểu ngửi thấy mùi tanh nồng trong không khí, tầm nhìn mờ mịt chỉ tập trung vào gương mặt đầy sát khí của Tạ Tuân.
Nàng ghét bản thân mình không có khí phách, khi ánh mắt Tạ Tuân một lần nữa rơi xuống cánh tay nàng, phản ứng đầu tiên của nàng lại là giấu cánh tay ra sau lưng.
Tạ Tuân đột nhiên bước nhanh tới trước, ngay khi nàng theo bản năng lùi lại, hắn mạnh mẽ kéo nàng vào lòng bằng một tay.
Giọng nói của hắn không còn bình thản như thường ngày nữa, âm thanh run rẩy: "Không sao chứ?"
Trước mắt là một màu rực rỡ của bộ quan phục, bên tai là tiếng tim đập dồn dập trong lồng n.g.ự.c hắn.
Khương Thư Yểu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, theo bản năng muốn giải thích mình chưa bị ô uế, nhưng lại sợ Tạ Tuân là kiểu nam nhân phong kiến mà chỉ cần thê tử bị bắt cóc thôi cũng cho rằng nàng không còn trong sạch nữa.
Hina
Vừa mới mở miệng nói được chữ "Ta", nỗi sợ hãi tích tụ bấy lâu bỗng nhiên ập đến khiến nàng suy sụp, nước mắt không ngừng rơi, nàng nức nở khóc.
Vật bằng sắt rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu giòn tan.
Tạ Tuân không chút do dự ném thanh kiếm đi, chỉ để ôm nàng vào lòng sâu hơn.
Tạ Tuân buông Khương Thư Yểu ra, lo lắng nâng gương mặt nàng lên. Thấy nàng khóc nức nở, lòng hắn thắt lại.
170
Ánh mắt hắn chạm phải Khương Thư Yểu, dưới cái nhìn an ủi và xót xa của hắn, nàng dần dần bình tĩnh lại.
Tạ Tuân lau nước mắt cho nàng, động tác hết sức nhẹ nhàng, nhưng Khương Thư Yểu vẫn cảm nhận được sự run rẩy của hắn.
Hai người nhìn nhau, không khí tuy vẫn còn mùi tanh tưởi, nhưng lại có cảm giác an tâm kỳ lạ.
Khương Thư Yểu ngừng khóc, đáng lẽ Tạ Tuân nên buông tay khỏi mặt nàng, nhưng hắn như quên bẵng điều đó, vẫn nâng niu gương mặt nàng.
Lòng bàn tay hắn ấm áp khô ráo, khiến má Khương Thư Yểu nóng bừng. Hai người vẫn trong tư thế ôm nhau, Khương Thư Yểu nhận ra điều này, ngượng ngùng rút tay đang vòng quanh eo hắn.
Tạ Tuân chưa kịp phản ứng, Tạ Bội đã từ cửa xông vào, hét lớn: "Tam tẩu! Tam tẩu ơi!"
Nàng ta chợt im bặt, vẻ lo lắng đông cứng trên mặt.
Nhìn từ góc độ này, Khương Thư Yểu đang yếu ớt tựa vào Tạ Tuân, còn Tạ Tuân nâng mặt nàng, giống như nàng ta đã cắt ngang chuyện gì sắp xảy ra vậy.
Thị vệ đến sau Tạ Tuân, theo Tạ Bội vào, thấy cảnh tượng trước mắt cũng đứng sững tại chỗ.
Tạ Bội quay đầu thấy đám nam nhân trợn mắt, vẻ mặt kỳ quặc, liền hung dữ nói: "Nhìn gì mà nhìn! Đều nhắm mắt lại cho ta!"
Rồi quay sang hai người đang tựa vào nhau, yếu ớt nói: "Chúng ta ra ngoài trước..."
Nàng ta vừa nhấc chân đã bị Tạ Tuân gọi lại.
"Khoan đã, mang một bộ y phục vào đây."
Tạ Bội giật mình, nhìn xuống người Khương Thư Yểu, thấy nàng chỉ bị xé rách tay áo liền thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau xe ngựa của Tạ Quốc Công phủ, Tạ Bội lấy y phục từ trên xe quay lại, hai người đã tách ra, nhưng Tạ Tuân sợ Khương Thư Yểu thấy t.h.i t.h.ể mà sợ hãi, vẫn luôn đứng chắn trước mặt nàng không di chuyển.
Tạ Bội đi tới đưa áo choàng cho Tạ Tuân, Tạ Tuân quấn cho Khương Thư Yểu, đỡ nàng đi ra ngoài.
Khương Thư Yểu không bị thương, chỉ là bị hoảng sợ, nhưng Tạ Tuân vẫn dùng tay che chở nàng, như sợ nàng ngã.
Hắn cẩn thận đỡ Khương Thư Yểu lên xe ngựa, đang định chui lên thì bỗng bị Tạ Bội gọi lại.
Tạ Tuân quay đầu, ra hiệu cho nàng ta cứ nói.
Tạ Bội muốn nói lại thôi, kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói: "Tam ca, mạng này của muội là do tam tẩu cứu đấy."
Tạ Tuân nghe vậy gật đầu, không nỡ nghĩ lúc đó chắc là Khương Thư Yểu sợ hãi lắm, nén nỗi đau lòng nói: "Ta hiểu, nàng có ơn với Tạ Quốc Công phủ."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.