Thịt ba chỉ như bị nấu tan ra, mỡ thấm hết vào gạo nếp, hương thơm bị lớp gạo nếp bên ngoài khóa chặt.
Mùi thơm của thịt và gạo hòa quyện vào nhau, béo mà không ngấy, thơm ngon mà thanh nhẹ.
Lòng đỏ trứng có vị mịn màng, mặn thơm đậm đà, cùng với hương thơm của lá gói lấn át mùi dầu mỡ, vừa làm tăng hương vị cho gạo nếp vừa giảm bớt độ ngấy, càng thêm tươi ngon mặn ngọt.
Sau khi ăn xong một cái bánh ú, Tạ Tuân đã từ bỏ vẻ ưu nhã và kiềm chế, trực tiếp dùng tay bốc bánh ú ăn cùng với hai đứa cháu nhỏ.
Khương Thư Yểu đã dặn dò Tạ Chiêu Tạ Diệu phải nhai chậm nuốt chậm, hơn nữa chỉ được ăn một cái, không được tham lam, nên bọn chúng ăn đặc biệt cẩn thận tỉ mỉ, rất là tiếc nuối.
Tạ Tuân thì khác, hắn muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Hina
Cắn vào bánh ú nhân đậu đỏ, đậu đỏ ngọt và mịn màng, lại có mùi thơm ngọt nhẹ của đậu đỏ, ăn xong cả miệng còn thơm.
Lại ăn bánh ú nhân chà là, lớp gạo nếp bên ngoài hơi nhạt, chỉ có mùi thơm nhẹ, cho đến khi cắn vào chà là bên trong.
Chà là cực kỳ mềm nhũn, vỏ chỉ cần chạm nhẹ là vỡ ra, rồi nước chà là thơm ngọt bung ra trong miệng, lập tức thay thế mùi thơm nhạt ban đầu.
Lá cọ quá dài, Tạ Tuân sợ dính vào áo, phải vươn cổ cẩn thận ăn, cái này tiếp cái kia, hoàn toàn không thể dừng lại.
"Được rồi, ăn nhiều quá sẽ đầy bụng." Khương Thư Yểu quản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-sinh-ton-cua-ke-me-an-o-co-dai/1012626/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.