Tạ Tuân ôm chiếc bát sứ to, vẫn còn đang mơ màng, đôi mắt vô hồn, dường như đang cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
"Mau uống canh đi." Khương Thư Yểu đi qua sau lưng hắn, chuẩn bị gỡ búi tóc.
Tạ Tuân nghe thấy tiếng nàng, đột nhiên giật mình, vội vàng vùi mặt vào bát.
Chỉ là... cái bát này có vẻ hơi to quá.
Khương Thư Yểu lại đi qua sau lưng hắn, thấy hắn vẫn còn ngẩn ngơ, lại nói: "Sao không uống vậy?"
Tạ Tuân lại giật mình.
Hắn muốn trả lời, nhưng vừa mở miệng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Khương Thư Yểu tiến gần khi rơi xuống nước, cằm bỗng cảm thấy một xúc cảm ấm áp mềm mại, tim bắt đầu đập loạn, mặt cũng đỏ lên.
"Sao vậy?" Khương Thư Yểu thấy hắn không trả lời, nghi hoặc bước lại gần, phát hiện gò má hắn ửng hồng, vội vàng đưa tay chạm vào trán hắn.
Nóng quá.
"Chẳng lẽ bị sốt rồi sao?" Nàng lẩm bẩm.
Tạ Tuân hoảng hốt nghiêng đầu, một hơi dốc cạn bát canh gừng to.
Lúc này Khương Thư Yểu mới phát hiện hắn đang cầm cái bát sứ to hắn vẫn thường dùng, có chút bất đắc dĩ: "Sao đựng canh gừng cũng dùng cái bát to thế này? Đêm khuya rồi, đừng uống nhiều quá."
Tạ Tuân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, lập tức đặt bát xuống, đáy bát va chạm bàn gỗ phát ra tiếng "cạch", trước khi Khương Thư Yểu kịp nhìn rõ biểu cảm của hắn, đã vội vàng bỏ chạy mất.
Đến khi gần tắt đèn, Tạ Tuân mới từ bên ngoài bước vào, đứng từ xa nhìn nàng.
Thật lòng mà nói,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-sinh-ton-cua-ke-me-an-o-co-dai/1012768/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.