Đúng lúc đó bình đồng hồ nước ghi lại kết thúc một khắc cuối cùng của giờ Dậu.
Phượng Húc giật mình hoảng sợ, lập tức xoay người, xe ngựa Lý Tiêu đã vào cung, tất cả… tất cả đã kết thúc.
Trong cửa sổ thò ra một bàn tay nhỏ băng vải trắng, giống như đang chào hỏi Phượng Húc, hoặc có thể là đang cười nhạo hắn.
Không ai biết lúc Lý Tiêu vội vàng đi ngang qua Duệ vương có bao nhiêu sợ hãi.
Hắn chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, điềm nhiên cười đùa với Phượng Húc, không để y nhìn ra manh mối, cái này… cái này thật con mẹ nó có bao nhiêu hành hạ chứ.
Lý Tiêu thật sự bội phục Tiêu Yên, lá gan của tiểu nha đầu này so với đại lão gia hắn còn lợi hại hơn.
Lại dám bắt hắn quang minh chính đại không coi Phượng Húc ra gì mà nghênh ngang đi qua, cái này cần bao nhiêu mưu kế cùng can đảm hử.
Lý Tiêu nghĩ lại mà sợ, vội lau mồ hôi trên trán, “Yên nhi, muội chạy lên xe ta từ khi nào, sao ta không biết?”
Lúc ở trên đường lớn, sau khi đội lục soát của Duệ vương vừa đi, Lý Tiêu nghe một tiếng vang trầm, hắn vội nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì.
Đúng lúc khó hiểu vò đầu, gầm xe ngựa có tiếng thì thào vang lên: “Ngũ ca… ta ở đây.”
Lúc ấy Lý Tiêu vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc như thể hồn lìa khỏi xác, vội vàng quỳ trên đất nhìn ngược lên, dưới gầm xe chẳng phải là Tiêu Yên đang bị Duệ vương phong thành chặn đường sao, là tiểu biểu muội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-sinh-ton-gian-phi/1847921/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.