Tiêu Yên thở một hơi, sửa sang lại vẻ mặt, tinh thần phấn chấn, thuận tay vuốt phẳng y phục.
Há…lại đến lúc tỷ ra sân.
Cả sảnh đang cười to, Tiêu Yên bước ra, vội vàng đi lên phía trước, đỡ lấy Lâu Tâm Nguyệt, vẻ mặt lo lắng, vô cùng ân cần hỏi: “Lâu tỷ tỷ, tỷ…có khỏe không! Đây, ta đỡ tỷ đi xuống.”
Lâu Tâm Nguyệt bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt khóa chặt Tiêu Yên, hai mắt hằn lên tia máu, khăn lụa trên mặt đã rớt, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.
Trong lòng Lâu Tâm Nguyệt vang lên, đều là nàng, tất cả là tại tiện nhân này, kết quả hiện tại của nàng là do tiện nhân này làm hại.
Giờ lại chạy tới đây giả mù sa mưa quan tâm nàng, cơ bản chính là cố ý muốn nhìn nàng bị chê cười.
Cảm xúc Lâu Tâm Nguyệt vốn đã tới bờ vực, lúc này bị Tiêu Yên kích thích, một tia lí trí còn sót lại, trong nháy mắt sụp đổ.
Mạnh mẽ đẩy Tiêu Yên ra, giống như người đàn bà chanh chua hoang dã, mở miệng chửi ầm lên: “Tiện nhân, không cần ngươi đỡ… tất cả là tại ngươi hại ta, là ngươi hại ta…”
Lâu Tạm Nguyệt đã rơi vào trạng thái điên cuồng, vì hiệu quả mờ ảo của sân khấu, khuôn mặt trang điểm quá đậm, đem nàng giống như lệ quỷ, làm gì còn vẻ “đệ nhất tài nữ” thanh cao nhu mì.
Lúc Tiêu Yên đi đỡ Lâu Tâm Nguyệt đã chuẩn bi kỹ, nhất định nàng ta sẽ không thể khống chế tâm tình, đem tất cả tức giận đổ lên người nàng.
Cho nên lúc Lâu Tâm Nguyệt đẩy nàng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nang-sinh-ton-gian-phi/1848077/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.