Phi Nô đứng phía sau: “…”
Tiêu Giác chỉ cảm thấy lông mày của mình giật nhẹ. Vừa trở về Thôi phủ, chưa kịp thay áo, đã nghe Thúy Kiều nói rằng Hòa Yến bị Lăng Tú kéo ra tiểu hoa viên. Với loại người như Lăng Tú, ý đồ của nàng ta, chỉ cần liếc mắt là Tiêu Giác hiểu rõ. Nhưng Hòa Yến lại chẳng biết gì về mấy chuyện trong hậu viện của nữ nhi, nghĩ đi nghĩ lại, hắn lo nàng chịu thiệt nên mới vội đến “chữa cháy”.
Ai ngờ, vừa đến thì nhìn thấy nàng đang đắc ý khoe khoang,trông không có vẻ gì là bị thua thiệt, trái lại còn khiến sắc mặt của mấy cô nương kia xanh lè.
Cũng không đến nỗi quá ngốc, Tiêu Giác cảm thấy vừa buồn cười vừa bực, nhưng cũng chẳng tiến lên mà đứng ở góc vườn quan sát, lắng nghe xem nàng còn có thể nói ra những điều kinh thiên động địa nào nữa.
Ở phía khác, Nhị di nương nở nụ cười hiểu ý, liếc nhìn bóng người ở góc vườn rồi hất cằm: “Nhìn xem, người đến bảo vệ rồi.”
“Thật đúng thế.” Tứ di nương nắm chặt hai tay, “Nhị tỷ, tỷ nhìn người chuẩn thật đấy, tiểu muội bội phục!”
“Còn chưa biết hắn bảo vệ ai đâu,” Tam di nương không cam lòng với phán đoán sai lầm của mình, chỉ nói: “Lỡ đâu Kiều công tử thấy Lăng Tú xinh đẹp, lại thay lòng đổi dạ thì sao?”
Vệ di nương cau mày: “Không biết nói thì đừng nói!”
Nhị di nương cười nhạo một cách thích thú.
Bên kia, Hòa Yến vẫn đang nói rôm rả: “Vì vậy, ta nói với các muội muội rằng, cầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722768/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.