Chàng thanh niên trong bộ y phục cưỡi ngựa màu xanh chàm, cầm lá cờ trong tay, nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, hạ cánh xuống đất một cách trôi chảy khiến mọi người kinh ngạc.
Chủ trường đua không phải là người keo kiệt, lập tức đưa chiếc roi ngọc tím cho Tiêu Giác và tán dương: “Công tử quả thật có thân thủ xuất chúng, trong những năm gần đây, ngài là người lấy được lá cờ nhanh nhất!”
Thôi Việt Chi cũng không kiềm chế được, vỗ tay tán thưởng: “Hoán Thanh, trước khi ngươi đến, ta đã nghe nói nghĩa phụ của ngươi từng mời võ sư đến dạy ngươi, bây giờ xem ra vị võ sư đó đã rất tận tâm. Thân thủ như vậy, ngay cả trong thành Ký Dương cũng hiếm thấy.”
Tiêu Giác khẽ gật đầu mỉm cười: “Thúc phụ quá khen.”
Hòa Yến thầm nghĩ, Thôi Việt Chi còn không biết rằng, Tiêu Giác vừa rồi vẫn chưa sử dụng hết sức. Nếu hắn thực sự muốn tranh đấu, e rằng sẽ làm kinh ngạc mọi người đến rớt cả hàm, cũng sẽ khiến thân phận của hắn có nguy cơ bị lộ.
Nàng đang suy nghĩ thì Tiêu Giác đã bước tới, ném chiếc roi ngọc tím vào lòng nàng.
Hòa Yến giật mình, bất ngờ nói: “Cảm… cảm ơn.”
Cảm giác hôm nay Tiêu Giác thật khác thường, dường như đặc biệt dễ nói chuyện, lại rất tốt bụng.
Nhưng dù nghĩ kỹ cũng không rõ lý do, Hòa Yến chỉ lắc đầu.
“Giờ thì đã lấy được roi ngọc tím rồi.” Vệ di nương cười nói: “Sao chúng ta không ra bờ sông xem lễ tế? Ở đó rất náo nhiệt, còn có thể nhận được lễ vật ban
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722784/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.