Hòa Yến trước đây chưa từng nghĩ rằng, cuộc đời lại có lúc khó khăn đến thế, khó đến mức dù chỉ tiến thêm một bước cũng không thể nào bước nổi.
Đã lâu lắm rồi nàng không nhìn thấy ánh trăng.
Từ khi mất đi thị giác đến giờ, nàng sống trong mơ hồ và lạc lõng. Hứa Chi Hằng an ủi rằng sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng, và Hòa Yến cũng cười đáp lại. Nhưng dù có tỏ ra bình tĩnh đến đâu, trong lòng nàng vẫn ngập tràn hoang mang và sợ hãi. Cả cuộc đời nàng đã từng đối mặt với vô số nghịch cảnh, hầu hết những lần đó, nàng đều dựa vào một sự kiên cường nào đó để đứng lên, tự nhủ với bản thân rằng, chỉ cần vượt qua bước này là được. Không biết tự bao giờ, khi quay đầu nhìn lại, nàng đã vượt qua rất nhiều bước.
Chỉ duy nhất bước này, nàng không thể vượt qua, và cũng không biết phải làm sao để vượt qua.
Không còn là Phi Hồng tướng quân, Hòa Yến – đại thiếu phu nhân nhà họ Hứa, giờ đây chỉ là một người phụ nữ bình thường. Một người phụ nữ bình thường bỗng nhiên mất đi thị giác, dù phu quân vẫn đối xử tốt, nhưng cái tốt ấy như hoa trong nước, mơ hồ và hời hợt. Nàng không thể cảm nhận được.
Vào đêm Thất Tịch, nàng ngồi trong phủ đến khuya nhưng không thấy Hứa Chi Hằng trở về. Nàng nghĩ chắc hẳn do chuyện triều đình bận rộn, nhưng đến hôm sau mới biết, đêm trước Hứa Chi Hằng đã cùng Hạ Uyển Như đi dạo hội chùa. Nàng ngồi dưới cửa sổ trong phòng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722795/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.