Bên ngoài Vệ Sở có một đoàn người ngựa đang đứng.
Bên cạnh xe ngựa, gia nhân đang tất bật dỡ từng chiếc rương từ trên xe xuống. Tại đình nghỉ chân cạnh cổng Vệ Sở, có vài khách nhân đang ngồi uống trà.
Vừa bước qua cửa, đập vào mắt Tiêu Giác chính là Lương Bình đang cẩn thận rót trà cho khách.
“Sở Tứ công tử.” Người lên tiếng chào hỏi trước là Lâm Song Hạc. Hắn phe phẩy quạt xếp bước đến gần, nở nụ cười vui vẻ tựa như hắn mới chính là chủ nhân đang tiếp đón khách: “Không biết trà có hợp khẩu vị của công tử không?”
Sở Tử Lan đứng dậy, chắp tay với Tiêu Giác và Lâm Song Hạc: “Tiêu Đô đốc, Lâm công tử.” Hắn mỉm cười nói: “Trà Vân Vụ của Lương Châu Vệ vị trà thanh khiết, hậu vị lưu luyến, Đô đốc thật có lộc thưởng thức.”
Tiêu Giác tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn Sở Tử Lan nhàn nhạt nói: “Chỉ là trà thô mà thôi, không cần khách khí.”
Sở Chiêu cũng không giận, vẫn giữ nụ cười ôn hòa: “Đô đốc nói đùa rồi.”
Tứ công tử của phủ Thạch Tấn Bá tuổi xấp xỉ với Tiêu Giác, nhưng so với dáng vẻ thường ngày hờ hững lãnh đạm của Tiêu Giác, Sở Chiêu lại toát lên sự dịu dàng ôn nhã hơn nhiều. Dung mạo y rất xuất chúng, ngũ quan thanh tú, khoác trên mình trường bào rộng màu ngọc càng làm tôn thêm vóc dáng thanh mảnh thoát tục như trích tiên. Đôi mắt hắn hẹp dài, thường thấp thoáng ý cười, trông thật sự là một bậc quân tử phong lưu, ôn hòa như ngọc.
Hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722802/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.