“Thần cầu xin bệ hạ ân chuẩn, cho thần được đích thân dẫn Nam phủ binh trở lại Minh Thủy, xuất chiến Nam Man.”
Ánh đèn lay động, bên ngoài vang lên âm thanh mưa rơi tí tách trên mặt đất.
Thiếu niên cúi đầu quỳ, im lặng hồi lâu, Văn Tuyên Đế chậm rãi nói: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“Nam Man xâm phạm dân chúng Trung Nguyên, hiện phụ thân thần đã tử trận, nhưng bọn sói lang vẫn chưa bị tiêu diệt, thần nguyện kế thừa di chí của phụ thân, trở lại Nam Man, giành lại Minh Thủy.”
Văn Tuyên Đế không nói gì, Từ Kính Phủ lên tiếng trước. Ông nói: “Tiêu nhị công tử, Quang Vũ tướng quân đã mất, lão thần hiểu được nỗi bi phẫn của ngươi lúc này. Nhưng việc dẫn binh xuất chiến, không phải chỉ là lời nói suông.”
Thấy Văn Tuyên Đế không ngăn cản mình, Từ Kính Phủ tiếp tục: “Trong trận chiến Minh Thủy, Quang Vũ tướng quân cố chấp tự phụ, làm lỡ thời cơ chiến đấu, khiến hàng vạn binh sĩ Đại Ngụy vùi thây ở Minh Thủy, đó là một lỗi lầm lớn. Bệ hạ nhân từ, không truy cứu, còn ngươi, đêm nay đến đây không phải để xin lỗi, mà là để đòi binh quyền.”
Tiêu Giác trầm giọng đáp: “Thần là vì dân chúng Đại Ngụy.”
“Dân chúng Đại Ngụy?” Từ Kính Phủ lắc đầu: “Tiêu nhị công tử, ngươi mới chỉ mười sáu tuổi, chưa từng ra chiến trường. Trong triều có bao nhiêu đại tướng, mà chẳng ai dám tự tin dẫn quân xuất chiến, ngươi chỉ là một thiếu niên, sao có thể nói những lời ngông cuồng như vậy?”
“Ngươi về đi.” Văn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722804/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.