Hoà Yến giấc ngủ này kéo dài hơn bình thường.
Nàng thậm chí còn mơ thấy một giấc mộng, trong mộng là cảnh nàng giao đấu với Nhật Đạt Mộc Cơ, vị tướng quân ấy hung ác và tàn bạo, nàng giương kiếm chỉ thẳng vào đầu hắn, bỗng nhiên khuôn mặt ấy ngẩng lên, và trở thành khuôn mặt của Hoà Như Phi.
Kiếm trong tay Hoà Yến rơi xuống “keng” một tiếng.
Nàng mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là màn giường mềm mại, chăn đệm ấm áp. Nhìn xuống, nàng thấy mình đang nằm trên giường, mọi thứ vẫn bình an.
Hoà Yến vẫn nhớ trước khi ngất đi, nàng còn đang ở trên võ đài, khi ấy Tiêu Giác đã bắt đầu giao chiến với Nhật Đạt Mộc Tử, và viện binh từ Nam Phủ quân đã đến. Tình hình bây giờ ra sao rồi? Cuộc chiến đã kết thúc chưa?
Nàng cố chống tay, chậm rãi ngồi dậy. Mỗi động tác đều khiến vết thương ở eo nhói lên, đau đến nỗi nàng không nhịn được nhíu mày. Nghỉ một lát, nàng mới dựa vào đầu giường ngồi thẳng được.
Vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận, nàng chắc hẳn đã được đưa về phòng của mình – căn phòng bên cạnh Tiêu Giác. Trong phòng không có ai, nàng muốn gọi người vào để hỏi thăm tình hình, nhưng chẳng biết gọi ai.
Đang nghĩ ngợi, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, một người thanh niên trẻ tuổi mang theo chén thuốc bước vào. Hắn khép cửa lại, bưng thuốc đến trước giường Hoà Yến, thấy nàng đã ngồi dậy, hắn mỉm cười: “Tỉnh rồi? Xem ra hồi phục khá tốt đấy.”
Đây là một gương mặt xa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722807/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.