Trên đời không có buổi tiệc nào không tàn. Đêm đã khuya, Phong Lạc Lâu chỉ còn lại cảnh chén đĩa ngổn ngang, những người trẻ tuổi đã lần lượt ra về, cố gắng níu giữ chút ấm áp cuối cùng trước khi rời xa.
Trong phòng, một nữ tử xinh đẹp đang cẩn thận xếp từng bộ y phục vào trong túi hành lý, bỗng bị một người đàn ông vừa bước vào nhìn thấy và giành lấy.
“Thừa Tú, đã nói là mấy việc này để hạ nhân làm, nàng không cần động tay vào.” Yến Hạ kéo nàng đến ngồi xuống bên giường, “Giờ nàng đang mang thai, cần phải cẩn thận, nhỡ mệt thì làm sao?”
Hạ Thừa Tú đáp: “Ta chỉ mang thai, chàng có cần phải làm như nghiêm trọng thế không?”
“Không nghiêm trọng ư? Mang thai mà không nghiêm trọng sao?” Yến Hạ nhăn mặt, “Những việc vặt này cứ để hạ nhân làm, nàng chỉ cần nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân là được.”
Hạ Thừa Tú im lặng, rồi cất lời: “Ta nhớ là có làm mấy bộ y phục mới cho chàng, chàng còn chưa kịp mặc, lần này ta muốn gói chung để chàng mang theo.”
Yến Hạ gần đây rất ít khi về Sóc Kinh, đôi khi những bộ y phục mới mà Hạ Thừa Tú chuẩn bị vẫn chưa được chàng mặc thì đã phải rời đi rồi.
“Ta đi đánh trận, mặc đẹp làm gì.” Yến Hạ nói ngay mà không suy nghĩ, “Cũng không cần mang quá nhiều.”
Hạ Thừa Tú trở nên im lặng.
Sự im lặng này khiến Yến Hạ có chút lo lắng. Mỗi lần trước khi xuất chinh, điều hắn sợ nhất là Hạ Thừa Tú trở nên trầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722891/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.