Sáng sớm hôm sau, Tiêu Giác vẫn chưa trở về.
Tiêu Cảnh cũng đã vào cung, Bạch Dung Vi và Hòa Yến ở lại trong phủ. Bạch Dung Vi đang mang thai, Hòa Yến không dám để nàng lo lắng nên cũng không nói nhiều về chuyện trong cung. Sau khi nha hoàn đỡ Bạch Dung Vi vào phòng nghỉ ngơi, Hòa Yến ngồi một mình trong sân, chờ Tiêu Giác quay về.
Khi Tiêu Giác trở lại, trời đã tối.
Trời đã hoàn toàn đen kịt, đèn lồng trong sân đã được thắp sáng. Hòa Yến đang ngồi trước bàn, lơ đãng đọc sách, thấy hắn từ bên ngoài trở về, mang theo hơi sương lạnh của gió đêm, thần sắc có phần lạnh lùng, nàng vội đứng dậy bước đến, hỏi: “Sao rồi?”
Tiêu Giác đặt thanh kiếm Ẩm Thu lên bàn, cởi áo choàng ngoài, im lặng một lúc mới nói: “Ba ngày sau sẽ cử hành quốc tang.”
“Nhanh vậy sao?” Hòa Yến ngạc nhiên.
“Không chỉ vậy, trước khi băng hà, hoàng thượng để lại di chiếu, bốn vị phi tần cùng hai mươi cung nữ sẽ tuẫn táng theo.”
Hòa Yến buột miệng: “Không thể nào!”
Về chuyện hoàng đế qua đời, việc nữ tử tuẫn táng trong lịch sử quả thật có ghi chép. Nhưng luật lệ này đã bị bãi bỏ từ trước khi Tiên Hoàng đăng cơ. Khi đó, Hoàng đế Hòa Tông cho rằng việc tuẫn táng quá tàn nhẫn, nên đã hủy bỏ. Đây vốn là luật lệ đã bị bãi bỏ, hơn nữa, dù Văn Tuyên Đế không có nhiều thành tựu về chính sự, ông vẫn là người nhân từ, không thể nào để lại một di chiếu như vậy.
“Trong số bốn phi tần tuẫn táng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722902/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.