Văn Tuyên Đế dù đã đồng ý cho Tiêu Giác lo liệu tang lễ của Nhị phu nhân Hòa gia, nhưng cuối cùng bà vẫn là người mang tội, không thể công khai tổ chức tang lễ rình rang.
Ngày Hòa Như Phi và Hứa Chi Hằng bị xử trảm cũng là ngày Nhị phu nhân Hòa gia được an táng.
Mộ của Nhị phu nhân Hòa được đặt ở một khu rừng thanh tịnh trên núi Đông Hoàng, ngoài kinh thành, nơi trồng đầy cây lê. Đến mùa xuân, hoa lê sẽ nở rộ, gió lặng chim đậu, cảnh sắc chắc chắn rất hữu tình. Như bao nữ tử danh giá khác của kinh thành, Nhị phu nhân Hòa gia cũng chịu cảnh “trong nhà nghe theo cha, xuất giá nghe theo chồng,” suốt đời chỉ bị giam cầm trong bốn bức tường, chẳng thể tự quyết định vận mệnh của mình.
Có lẽ, cái chết đối với bà không phải không phải là sự giải thoát.
Trên bia đá khắc dòng chữ: “Cố Hiển Tỷ Đức Huệ Vân thị chi mộ.”
Nhị phu nhân Hòa vốn mang họ Vân, nay đã qua đời, Hòa Yến liền cho người khắc bia đá này, vì nàng nghĩ rằng, ngay cả khi xuống cửu tuyền, Nhị phu nhân Hòa cũng sẽ không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Hòa gia nữa.
Hòa Yến ngồi xổm xuống trước mộ, nhẹ nhàng v.uốt ve những dòng chữ trên bia đá, khẽ nói: “Nếu có kiếp sau, mẫu thân đừng làm nữ nhân nữa. Nếu nhất định phải làm nữ nhân…” Nàng cười một cái, “để con làm mẹ, mẹ làm con thì hơn.”
Mẫu tử bọn họ kiếp này có duyên nhưng không phận, ngay cả một câu nói tử tế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722920/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.