Tiêu Giác bế Hòa Yến trở về Hòa phủ, lúc đó Hòa Vân Sinh và Hòa Tuy không có nhà, chỉ có Thanh Mai ở lại. Khi thấy Hòa Yến trong tay Tiêu Giác, sắc mặt trắng bệch, Thanh Mai hoảng hốt kêu lên: “Trời ơi, cô nương bị sao thế này!”
“Không sao, không sao,” Lâm Song Hạc sợ cô lo lắng, vội nói: “Hôm nay cô ấy cùng người so kiếm ở Thiên Tinh Đài, chỉ là kiệt sức mà thôi.”
“Ngài là…” Thanh Mai thắc mắc.
“Ta là đại phu,” Lâm Song Hạc cười đáp, “là người đến khám bệnh cho cô nương nhà cô.”
Tiêu Giác nhẹ nhàng đặt Hòa Yến lên giường, Lâm Song Hạc không chậm trễ, nhanh chóng bắt mạch cho nàng. Một lát sau, Lâm Song Hạc nói: “Hòa muội bị tích tụ quá nhiều uất ức, vì tâm trạng kích động nên mới thổ huyết. Ta sẽ kê hai thang thuốc, ngươi hãy nhờ người trong phủ sắc thuốc cho nàng uống. Nhưng…”
“Nhưng gì?” Tiêu Giác hỏi.
Lâm Song Hạc thở dài, “Đây là tâm bệnh, uống thuốc chỉ trị phần ngọn. Muội ấy rốt cuộc vì điều gì mà khổ sở đến nỗi thổ huyết? Ta thấy bình thường muội ấy không phải là người chấp nhặt, cớ sao lần này lại suy sụp đến vậy?”
Tiêu Giác im lặng không đáp.
“Hai người hôm nay thật sự dọa ta sợ chết khiếp.” Lâm Song Hạc liếc nhìn hai thanh kiếm dài được Tiêu Giác đặt trên bàn, “Tại sao nói động thủ là động thủ? Về chuyện Hòa Như Phi, ta vẫn chưa nắm rõ, đợi khi nào hiểu hết sẽ hỏi ngươi sau. Còn về phía Từ tướng… ngươi có chắc không?”
Tiêu Giác liếc mắt, ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722926/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.