Trên quảng trường, không khí yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Không ai ngờ rằng, người mà Hòa Yến muốn so tài kiếm thuật lại không phải là Tiêu Giác, mà chính là Hòa Như Phi.
Lâm Song Hạc lẩm bẩm: “Hòa muội muội điên rồi sao?”
Yến Hạ cũng nhíu mày hỏi Tiêu Giác: “Nàng ấy làm sao vậy? Không chọn ngươi, lại đi chọn Hòa Như Phi.”
Tiêu Giác vẫn không lên tiếng, nét mặt bình thản như thể đã đoán trước được tình cảnh này.
Hòa Như Phi nhìn nữ tử đứng trước mặt. Nàng mặc quan phục, mỉm cười đầy tự tin, giọng nói bình thản, tự nhiên. Mặc dù vóc dáng nàng nhỏ bé và gầy gò, nhưng không hiểu sao lại có được sự tự tin lớn như vậy khiêu chiến với hắn.
Nàng thực sự nghĩ mình là “Hòa Yến” ư?
Một tia cười lạnh thoáng qua trong lòng Hòa Như Phi. Nữ tử trước mặt không hề giống với người em họ Hòa Yến năm xưa của hắn. Người ta nói rằng Vũ An Hầu, Hòa Yến, là một người mạnh mẽ, phóng khoáng, hoàn toàn trái ngược với muội muội ít nói và trầm lặng của hắn. Dù có muốn giả mạo cũng phải tìm hiểu kỹ tính cách của đối phương trước, đừng quá vụng về như vậy, dễ dàng bị nhìn thấu.
“Ngươi muốn đấu kiếm với ta?” Hòa Như Phi chậm rãi hỏi.
“Thiên hạ đều nói rằng kiếm của Phi Hồng tướng quân nhanh đến mức có thể chém đứt cả gió,” Hòa Yến mỉm cười nói, “tiếc là ta chưa bao giờ có dịp chứng kiến. Hôm nay là cơ hội tốt, kiếm của Tiêu đô đốc thì sau này còn nhiều dịp để so tài,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722932/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.