Tại Kim Loan Điện, sứ giả U Thác, Mã Ninh Bố, cung kính đứng một bên, chờ đợi các tùy tùng phía sau lần lượt dâng lên lễ vật mà U Thác quốc mang đến tặng cho Hoàng đế Đại Ngụy.
Một cây lựu bằng vàng, một đôi công trắng, hai chiếc ngà voi, những viên đá phát sáng lớn bằng nắm tay… Văn Tuyên Đế vui vẻ ngắm nhìn, gương mặt lộ rõ sự hài lòng.
“Đây đều là thành ý của bách tính U Thác dành cho bệ hạ.” Mã Ninh Bố cúi người, cung kính hành lễ với Văn Tuyên Đế.
Trong lòng Văn Tuyên Đế thoải mái vô cùng.
Hồi đó, Tiên đế có rất nhiều con trai, và ông là người kém tài nhất. Nhưng vì là đích trưởng tử, lại là Thái tử, nên Tiên đế truyền ngôi cho ông. Sau khi kế vị, quả thực ông không có thành tựu gì nổi bật trong việc quản lý triều chính. Nếu không nhờ có Từ tể tướng Kính Phủ phò trợ, e rằng ngôi vị Hoàng đế cũng không ngồi vững.
Bao nhiêu năm qua, từ lúc còn ôm nhiều tham vọng, đến khi buộc phải thừa nhận rằng mình chỉ là một người bình thường, Văn Tuyên Đế dần chấp nhận điều đó cũng chẳng có gì là tồi tệ. Từ khi lên ngôi đến nay, cuối cùng ông đã làm được một việc vẻ vang, khẳng định quốc uy của Đại Ngụy, đủ để ghi danh vào sử sách.
“Quốc gia U Thác của các ngươi trước kia đã tìm cơ hội xâm lược lãnh thổ Đại Ngụy, chút lễ vật nhỏ này sao có thể tính là đền bù?” Văn Tuyên Đế nghiêm giọng nói.
Mã Ninh Bố cúi đầu, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722937/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.