Sau khi gặp phải tên tiểu đồng nửa đêm đi vệ sinh, cả quãng đường sau đó, mọi chuyện đều thuận lợi, không gặp thêm ai khác. Hòa Yến thận trọng bước đến trước một cánh cửa, ghé sát vào tai Tiêu Giác, thì thầm: “Đây là thư phòng của Hòa Như Phi.”
Đây vốn là thư phòng của Hòa Yến trước kia, chỉ là bây giờ đã trở thành của Hòa Như Phi mà thôi. Sau khi đi một vòng mà không phát hiện bất kỳ cơ quan nào, Hòa Yến nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Với nơi từng ở, nàng đã quá quen thuộc, Tiêu Giác theo sát nàng cùng vào trong. Vừa bước vào, Hòa Yến đã hơi kinh ngạc.
Kệ sách vẫn là kệ sách cũ, bàn cũng là bàn cũ, nhưng cách bài trí trong thư phòng đã thay đổi rất nhiều, thêm rất nhiều đồ sứ và cổ vật quý hiếm, không giống chút nào với lúc Hòa Yến còn ở đây. Nàng đoán rằng có lẽ Hòa Như Phi đã bày hết những vật phẩm được Hoàng thượng ban thưởng trong thư phòng này, nhưng cũng không rõ là để khoe khoang với ai. Trên kệ sách trước kia chỉ có một nửa số sách, giờ đã đầy ắp.
Trên bức tường chính giữa, treo một thanh kiếm, thân kiếm xanh biếc, vỏ kiếm thoáng chút sắc xanh lục, chính là thanh Thanh Lang . Nàng ngẩn ra, ánh mắt vô thức dừng lại trên thanh Thanh Lang kiếm, định đưa tay ra lấy, nhưng khi ngón tay sắp chạm vào thân kiếm, nàng lại rụt tay về. Tiêu Giác hỏi: “Sao vậy?” Hòa Yến lắc đầu: “Giờ chưa phải lúc.” Dù đêm nay nàng có thể lấy lại Thanh Lang kiếm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/722946/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.