Ngày thứ hai sau Trung Thu là một ngày mưa nặng hạt. Khi Hòa Yến tỉnh dậy, những người khác vẫn đang ngủ say, có lẽ vì tác động của cơn say rượu đêm qua. Bên ngoài, tiếng hiệu lệnh cho buổi chạy bộ đã vang lên, dù trời mưa cũng không có ngoại lệ cho việc thao luyện. Nàng nhanh chóng ngồi dậy và lần lượt đánh thức mọi người trong phòng.
Tiểu Mạch, còn nhỏ tuổi, chịu không nổi dư âm của rượu, vẫn cảm thấy choáng váng, nói trong mệt mỏi: “A Hòa ca, huynh đang làm gì vậy?”
Hòa Yến đưa túi nước cho cậu, bảo: “Uống vài ngụm rồi rửa mặt, đến giờ chạy bộ rồi.”
Tiểu Mạch nhận lấy túi nước, uống nhanh từng ngụm lớn. Hồng Sơn thấy vậy, cười lớn: “Tiểu Mạch, đệ và ca ca của đệ phải rèn luyện thêm, chút tửu lượng thế này sao đủ? Còn không bằng A Hòa ca của đệ.”
Tiểu Mạch nhìn Hòa Yến, tò mò hỏi: “A Hòa ca, tửu lượng của huynh thật sự tốt lắm sao?”
Hòa Yến đáp hờ hững: “Cũng tạm thôi.” Nàng thực sự không cảm thấy đau đầu, ngược lại còn thấy tinh thần sảng khoái. Tuy nhiên, nàng không nhớ rõ mình về phòng từ lúc nào. Trong đầu chỉ còn đọng lại hình ảnh ngồi trước đống lửa, uống vài chén với Hoàng Hùng, có lẽ còn mở cả vò Thập Bát Tiên. Đột nhiên, nàng giật mình: “Vò rượu Tiêu Đô đốc thưởng đâu rồi?”
Hồng Sơn cũng nhớ ra: “Đó là thứ tốt, không nên để mất.”
Hòa Yến suy đoán: “Có thể là ở chỗ Vương Bá.” Dù cố gắng nhớ lại, nàng vẫn không thể hình dung được chuyện đã xảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/723076/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.