Bên cạnh Diễn Võ Trường trong Lương Châu Vệ Sở, Trịnh Huyền cùng hai tên tân binh đang đứng bất an. Khi thấy Tiêu Giác đi tới, Thẩm Hãn vội bước lên hành lễ, bẩm: “Đô đốc.”
“Nghe nói đã tìm được người rồi?” Tiêu Giác hỏi.
“Lương Bình đang trông nom.” Thẩm Hãn thưa.
Thẩm Hãn thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại Hòa Yến bị hoài nghi, nay lại đột nhiên mất tích khiến người ta chẳng khỏi lo rằng nàng cố ý chạy trốn. Người có điểm đáng ngờ, giữ dưới tầm mắt quan sát vẫn là thượng sách.
Nay đã tìm được người, liền phải xem xét các việc khác.
“Theo lời của Trịnh Huyền thì Hòa Yến tự ý vượt đỉnh núi, nhưng Thẩm Hồng lại nói rằng nàng vì cứu bọn Trịnh Huyền nên mới qua núi. Đô đốc thấy thế nào?” Thẩm Hãn dò hỏi.
Tiêu Giác thản nhiên nói: “Trịnh Huyền nói dối.”
Thẩm Hãn sửng sốt.
“Trên đường qua núi, ta thấy dấu vó ngựa và dấu vết sói con bị ném chết.” Tiêu Giác tiếp tục, “Hòa Yến quả thực đã cứu người.”
Sắc mặt Thẩm Hãn tối lại: “Nếu vậy thì bọn Trịnh Huyền thật là kẻ không có đạo nghĩa.” Trong quân, dù tài giỏi đến mấy, nếu đã phản bội đồng đội thì lên chiến trường, ai dám chắc chúng sẽ không trở cờ? Quân đội Đại Ngụy có thể chết dưới đao giặc nhưng không thể chết bởi sự phản bội của chính đồng đội.
“Chỉ là,” Thẩm Hãn nghĩ ngợi thêm, “Nếu lời của Thẩm Hồng là thật, liệu có thể rửa sạch hiềm nghi trên người Hòa Yến không?” Nếu nàng thật sự là kẻ dám quên mình cứu đồng đội, có lẽ cũng nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/723086/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.