Hòa Yến vốn tưởng rằng sau khi Tiêu Giác ra lệnh cho các giáo đầu như Mã Đại Mai tỉ thí cưỡi ngựa bắn cung với nàng, sẽ có phản hồi rõ ràng từ phía hắn. Nhưng mười mấy ngày đã trôi qua, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi gì. Ngoài việc thỉnh thoảng có vài tân binh muốn tỉ thí với nàng, không có thêm điều gì khác xảy ra. Ngay cả quân lương cũng không nhiều hơn chút nào.
Có lẽ, chỉ là một sự trùng hợp? Hòa Yến thầm nghĩ. Có thể mấy giáo đầu ở Lương Châu Vệ nhàm chán nên muốn thử thân thủ của nàng mà thôi. Vì thế, nàng tạm gác chuyện này lại.
Thời tiết dần mát mẻ hơn sau vài cơn mưa. Khi vác nặng chạy bộ vào buổi sáng, cái nắng gay gắt dường như đã dịu bớt, và thậm chí còn có những cơn gió mát thổi qua. Mùa hè ở Lương Châu Vệ sắp kết thúc, và điều này đồng nghĩa với việc các tân binh bắt đầu được phép vào núi.
Núi Bạch Nguyệt rất lớn, nếu muốn leo lên đ.ỉnh núi sẽ mất ít nhất một ngày một đêm. Vì thế, các tân binh bị nghiêm cấm leo quá đỉnh núi, chỉ được phép tuần tra tới một số khu vực nhất định. Hàng ngày, một đội gồm năm người sẽ thay phiên nhau lên núi tuần tra.
Hồng Sơn không hiểu điều này, bèn hỏi: “Năm người thì tuần tra được gì? Nếu gặp chuyện nguy hiểm thì năm người làm sao mà đủ?”
Hòa Yến thầm nghĩ, dĩ nhiên là không đủ, bởi lẽ mục đích thực sự không phải là tuần tra. Các tân binh ở Lương Châu Vệ này đã qua mùa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/723158/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.