Hai con tuấn mã phi nước đại, như đạp gió mà chạy, hướng thẳng về điểm đích. Hòa Yến và Mã Đại Mai sóng vai nhau tiến về trước, không thể phân định ai sẽ về đích trước. Mỗi lần ngựa của một người vượt lên, người kia liền nhanh chóng bám sát không rời.
Lương Bình và Đỗ Mậu, biết mình không thể theo kịp, đã dừng cố gắng. Họ để ngựa đi chậm lại, đủng đỉnh đi bộ về. Trong lòng Lương Bình có chút khó chịu. Dù ban đầu họ không muốn tham gia cuộc tỷ thí này, nhưng Thẩm tổng giáo đầu lại ép buộc họ phải làm, còn dặn rằng bằng mọi cách không được để Hòa Yến thắng. Việc này không khỏi khiến Lương Bình thấy bất công, vì rõ ràng ngay từ đầu đây đã là một cuộc tỉ thí không công bằng. Ba giáo đầu đối đầu với một tân binh, lại còn phải liên thủ để làm khó đối phương, thật sự là khi dễ người quá đáng.
Nhưng bây giờ, không những không khiến được Hòa Yến thất thế, họ còn bị chính nàng trêu ngươi. Nếu các tân binh khác mà biết được chuyện này, chắc họ không còn mặt mũi nào để đối diện với mọi người nữa.
Tuy nhiên, Lương Bình thầm nghĩ, Mã Đại Mai là một bậc thầy trong thuật cưỡi ngựa, không biết Hòa Yến có thể đấu lại lão đầu này không.
Từ xa, dải lụa đỏ ở điểm đích đã hiện ra trước mắt, phấp phới trong gió. Hòa Yến siết chặt dây cương, cố gắng điều khiển ngựa vượt lên trước Mã Đại Mai nửa bước. Nàng chỉ còn cách đích không xa, trong lòng chỉ muốn lao về trước.
Ngay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/723160/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.