Hòa Yến bị các tân binh vây quanh suốt đến nửa đêm, ai nấy đều muốn giao hảo với nàng, không biết nàng đã đồng ý dạy đao pháp cho bao nhiêu người. Phải đến khi trời khuya, nàng mới có thể lên giường. Đêm nay, quá muộn rồi, nàng quyết định không lẻn ra Diễn Võ Trường để tập luyện như mọi khi.
Tiểu Mạch nằm đối diện nàng, một tay gối sau đầu, đôi mắt sáng rỡ như sao, khẽ nói: “A Hòa ca thật uy phong!”
Nghe vậy, Hòa Yến trầm ngâm, rồi đột nhiên hỏi: “Đệ nói xem, hôm nay khi ta tỷ thí đao pháp với Hoàng đại thúc, Tiêu đô đốc có xem hết không?”
Trong lòng nàng vẫn còn băn khoăn chuyện Tiêu Giác. Đao pháp của nàng hôm nay tuyệt diệu như vậy, mà hắn không xem hết trận đấu đã rời đi. Chẳng lẽ những nỗ lực của nàng đều bị bỏ qua? Hay là Tiêu Giác cảm thấy đao pháp của nàng tầm thường, không đáng để chú ý?
“Hả?” Tiểu Mạch không ngờ Hòa Yến lại hỏi chuyện này. Cậu bé cố gắng nhớ lại, rồi trả lời: “Đô đốc đến một lúc rồi rời đi. Nhưng đoạn cuối trận đấu quá gay cấn, mọi người chỉ chú ý đến huynh, không biết Đô đốc đi lúc nào. Có lẽ… ngài ấy đã xem hết rồi mới đi?”
Hòa Yến rầu rĩ trở mình, trong lòng vẫn không an yên.
“A Hòa ca, huynh rất muốn Đô đốc chú ý đến huynh sao?” Tiểu Mạch tò mò hỏi.
“Tất nhiên là muốn rồi! Học thành võ nghệ, chẳng phải để bán cho đế vương sao? Nhưng nếu Tiêu đô đốc không thèm xem, làm sao hắn biết ta là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nguyet-nhu-ca-thien-son-tra-khach/723162/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.