Editor: Peachy
Khi Khương Cẩm Niên từng bước một ép sát, Phó Thừa Lâm mới nhận ra có gì đó sai sai.
Anh hỏi: "Đang dưng cậu tiến qua đây làm gì?"
Khương Cẩm Niên trả lời: "Thời đại học, lúc nào cậu cũng cho người khác cảm giác không thể với tới. Tôi vẫn luôn muốn bẹo má cậu một lần. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay cậu để cho tôi được toại nguyện nhé."
Thái độ cô rất thành khẩn, không còn sự sắc bén và khắc nghiệt như ban nãy mà rất kìm chế và trầm lặng, dịu dàng như nước, nhìn anh tha thiết không chớp mắt, như thể muốn đưa việc cố tình gây sự lên một tầm cao mới.
Phó Thừa Lâm đáp: "Đừng có mơ."
Anh nghĩ đến mấy câu vừa rồi của cô, không kìm được trêu chọc: "Lúc nãy thì lấy đầu gối đụng chân với tôi, giờ lại muốn chơi trò bẹo má à? Tôi nói cho cậu nghe, tôi đây cực kì coi trọng tôn nghiêm, đừng nghĩ đến chuyện tôi để cậu tùy tiện làm loạn."
Ánh đèn sáng rực như ban ngày, anh đứng tựa lưng vào tường, hình bóng hai người chồng lên nhau, sự ái muội mơ hồ bao trùm cả không khí. Trong không gian yên ắng hiện hữu, hô hấp gấp gáp của cô chẳng hề phù hợp với sự quấn quýt mị hoặc này.
Để phá vỡ không khí hiện tại, Khương Cẩm Niên thuận miệng nói: "Tư tưởng của tôi thay đổi rồi, hiện tại không còn coi cậu là đàn ông nữa. Đối với tôi, bây giờ cậu là chị em bạn dì, một người chị em thông minh đáng yêu, hài hước dí dỏm..."
Cô còn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nien/365582/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.