Ta mơ hồ biết rằng phụ mẫu ta đã xảy ra chuyện, và căn nhà ở huyện Lăng Thủy với hậu hoa viên cũng không thể quay lại được nữa.
Nhưng ta không dám nói, cũng không dám hỏi.
Ta sợ nếu hỏi, Cầm Nương lại ôm ta mà khóc. Nàng rất hay khóc.
Và giờ đây, ta chỉ còn mỗi nàng để dựa vào.
Trong phòng, không hiểu sao, bỗng yên ắng đến đáng sợ.
Chẳng bao lâu, Phượng Nương quay người, dùng khăn tay không ngừng lau mắt, lau xong mắt lại lau mặt, đôi vai run rẩy không thôi.
Trong phòng tĩnh lặng, nhưng tiền viện đột nhiên náo loạn như chảo dầu sôi.
Tiếng khóc thét, tiếng mắng chửi, tiếng xô xát, tiếng khuyên nhủ hòa lẫn vào nhau, xen lẫn cả âm thanh đồ đạc bị đập vỡ loảng xoảng.
Phượng Nương giật mình đứng phắt dậy, ta cũng hoảng sợ, cây bút nhỏ trên tay run lên, nét cuối của chữ "nhân" liền bị viết lệch.
Rất nhanh sau đó, một tỳ nữ dìu Cầm Nương bước vào phòng Phượng Nương.
Tóc tai nàng rối bù, y phục tả tơi, nhưng tiếng khóc xé lòng đã vang đến trước khi người kịp bước qua cửa.
Âm thanh bi thương ấy, dù không có vết thương cũng khiến người ta đau lòng, dù là người vô tình cũng phải chảy nước mắt.
"Phượng Nương, hắn không coi chúng ta là người! Ta không làm nổi nữa, Phượng Nương ơi—"
Cầm Nương vừa vào phòng đã gục xuống giường gấm, vừa khóc vừa kể, nước mắt nước mũi đều thấm ướt trước n.g.ự.c áo.
"Hắn xé rách váy và tất của ta, còn dùng chiếc giày thối của hắn để nhét đầy hoa quả vào rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nuong-dong-an-an/790611/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.