Tiếng khóc của nàng khiến Lai Vượng bực bội, hắn gắt lên: "Khóc cái gì? Ban đầu định dựa vào con bé trong tay ngươi để tìm đường quay lại phủ, giờ thì hay rồi, không những chẳng còn đường quay lại, mà con bé này còn trở thành cục nợ nóng phỏng tay. Nói thử xem, ai tin nổi chuyện đi xem hội đèn mà lại để lạc mất tiểu thư? Hai ả nhũ mẫu làm cái gì không biết? Không chừng bọn họ sớm biết tin, cố ý bỏ rơi con bé!"
"Ngậm m.á.u phun người!" Cầm Nương lau nước mắt, tức giận nhảy dựng lên, mắng: "Nói năng xằng bậy! Chủ quân ngay thẳng, nào phải hạng tâm địa xấu xa như ngươi!"
Lai Vượng cười lạnh: "Ngươi gấp cái gì? Hay ta nói trúng tim đen của ngươi rồi?"
"Phì! Có phải ngươi đang tính chạy đến quan phủ tố cáo để kiếm vài đồng bạc không?"
Lai Vượng không cam chịu, cất giọng phản bác: "Ngươi khinh thường ai chứ? Ta cũng là kẻ sống bằng sức mạnh của đôi tay, dựa vào bản lĩnh mà đứng vững, sao có thể làm loại chuyện thất đức như vậy?"
Dù hắn nói thế, Cầm Nương vẫn không tin tưởng.
Đêm ấy, nàng ôm ta không dám ngủ, mãi đến lúc trời gần sáng. Nghe thấy tiếng then cửa kêu "két", nàng lập tức tỉnh dậy. Là Lai Vượng lén lút rời khỏi nhà.
Hắn vừa bước chân ra khỏi cửa, Cầm Nương đã vội vã gọi ta dậy: "Hà nhi, đừng ngủ nữa, chúng ta phải mau trốn đi."
Tuyết phủ dày trên con đường làng, bước đi vô cùng khó nhọc. Cầm Nương lo sợ để lại dấu vết, suốt dọc đường nàng đều cõng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-nuong-dong-an-an/790614/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.